Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 70 : Lilian đến

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


James bắt tay với Hạ Phi xong lại nhìn về phía Bello.



Hắn còn tưởng ông bác này định mở miệng hỏi “Cậu là ai” tiếp, ai ngờ khuôn mặt già nua của James đột nhiên nhăn lại như cúc hoa, nịnh nọt nói: “Đây chẳng phải là Thái tử Bello sao, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Thái tử đúng là trước sau như một ngọc thụ lâm phong.”



Hạ Phi: “…”



Ông được lắm, biết mặt Thái tử mà không biết mặt tôi!



Mẹ nó, chẳng lẽ mình không đẹp trai bằng Bello?!



Hạ Phi ai oán trừng mắt nhìn James.



James cực kỳ bình tĩnh.



Giang Thành Khải bật cười ôm lấy vai hắn vỗ vỗ. Hạ Phi hừ một tiếng.



Giang Thành Khải hỏi lại câu ban nãy: “Bác sĩ, vì sao chúng tôi lại không thể đi vào?”



James lập tức nói: “Không thể đi vào.”



“Nhưng mà tại sao lại không thể vào?”



James ấp úng không trả lời được nguyên nhân.



Giang Thành Khải vẫn nhìn ông ta chằm chằm.



Im lặng nửa ngày, James mới ghé sát vào chỗ y, thấp giọng nói: “Lúc trước vì không nghĩ đến lại đột nhiên bị áp giải về đây, cho nên đội nghiên cứu của tôi có tiêm thử một loại thuốc mới điều chế cho Lilian, bây giờ vẫn chưa thấy kết quả gì, cũng không biết tâm tình cậu ta có bị ảnh hưởng gì không, tôi khuyên cậu không nên mạo hiểm.”



James là bác sĩ điều trị chính kiêm người giám hộ của Lilian, vậy nên khi cậu ta bị áp giải về đây ông ta cũng đi theo.



Giang Thành Khải trợn mắt: “Ai cho phép các ông… làm như vậy!”



James nói nhỏ: “Trước đây vẫn thế mà, không nói ra thì cũng có ai biết đâu, cũng xem như một loại trị liệu thôi.”



Giang Thành Khải: “…”



Y không có quyền phản đối, dù sao y cũng không am hiểu về vấn đề này, không thể phán xét cách làm của bọn họ là đúng hay sai.



Nhưng mọi người lại quên mất một vấn đề, nhân viên cảnh vệ đã bấm xong mật mã trước lúc James chạy đến rồi.



Lilian có hơi ngờ ngệch nhưng không bị thiểu năng, lồng có khóa hay không cậu ta có thể phân biệt được. Vì thế lúc James và Giang Thành Khải còn đang tranh luận, Lilian yên lặng đẩy cửa kính, chậm rãi đi ra.



James: “…”



Giang Thành Khải: “…”



Hạ Phi: “…”



Bello: “…”



James khẽ quát một tiếng: “Đi vào!”



Lilian run lên, vai hơi co lại, mím mím môi, quay người đi vào thật, còn đóng cửa, lồng kính một lần nữa được khoá lại.



Hạ Phi: “…”



Giang Thành Khải: “…”



Hạ Phi bội phục: “Bác sĩ không hổ là bác sĩ, quả nhiên lúc nào cũng có biện pháp!” Nhất định là vì nếp nhăn trên mặt quá nhiều!



James khiêm tốn cười ha ha: “Quá khen quá khen.”



Giang Thành Khải nói: “Vậy không mở lồng nữa, có thể để bọn tôi ở riêng trong phòng với Lilian một lúc được không?”



James vẫn rất cố chấp: “Tôi đứng ở đây đợi cũng được, mọi người có gì muốn hỏi thì có thể hỏi tôi.”



Bello cười híp mắt nhìn ông ta, trong đáy mắt lại toát ra một loại áp bức không cho phép đối phương từ chối, “Anh tôi nói là, chúng tôi muốn ở riêng với phạm nhân.”



James bị khí thế của Bello chấn động đến ngẩn người.




James sửng sốt một lúc, lập tức vội vàng lao đến bên người Lilian.



“Lilian? Không sao chứ?” Gương mặt James đầy vẻ căng thẳng, lo lắng vỗ vỗ mặt Lilian.



Lilian không nhúc nhích, hai mắt vẫn nhắm nghiền.



James giống như sắp khóc đến nơi.



Giang Thành Khải khẽ nhíu mày, cho dù là bác sĩ điều trị kiêm người giám hộ và quản lý của Lilian, nhưng quan tâm đến mức này thì có hơi quá rồi. Một bác sĩ giam giữ phạm nhân lại dùng vẻ mặt như khóc tang nhìn phạm nhân hôn mê bất tỉnh, hợp lý sao?



“Giang thiếu tướng!” Một sĩ quan quản lý chen vào phòng, tiến hành chào theo nghi thức quân đội với Giang Thành Khải, “Xin hỏi Giang thiếu tướng, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?”



Giang Thành Khải nói lại chuyện ban nãy một lần.



Lúc nghe đến chuyện xâm nhập vào ký ức của Lilian, sau lưng James có hơi cứng lại.



“Theo như những gì Thiếu tướng nói thì phạm nhân tự bất tỉnh?” Sĩ quan hỏi.



Giang Thành Khải gật đầu: “Tinh thần lực bị dùng đến cạn kiệt, cơ thể không chống đỡ nổi.”



“Tôi hiểu rồi” Sĩ quan quản lý gật đầu, ra lệnh cho cảnh vệ lui ra, mặc kệ cho James ngăn cản vẫn đem Lilian đưa đi, “Tôi sẽ cho người chuẩn bị phòng giam kiên cố hơn.”



Sau khi nhân viên cảnh vệ đưa Lilian đi, James chán nản ngồi xuống đống thủy tinh vỡ nát trên mặt đất.



Tuy rằng ông chú này mặt mũi có hơi xấu, nhưng Hạ Phi vẫn thông cảm an ủi một câu: “Xin nén bi thương.”



James: “…”



Giang Thành Khải dở khóc dở cười: “Nói bậy gì đấy, Lilian đã chết đâu.”



Hạ Phi: “… Nhưng tôi chỉ nghĩ ra được mỗi câu đấy.”



James đưa tay vuốt mặt.



Hạ Phi nhìn nếp nhăn trên mặt ông ta dãn ra rồi lại dúm vào, yên lặng quay đầu sang chỗ khác.



James khàn giọng nói: “Tôi trông chừng thằng bé 200 năm, chữa trị cho nó cũng đã 200 năm, mặc dù đến bây giờ vẫn không có kết quả, nhưng nó cũng giống như cháu trai tôi vậy, tôi rất lo cho nó.”



Hạ Phi hỏi: “Lo cái gì?”



James than thở: “Lo nó bị xử tử, chẳng phải án mạng lại tiếp tục xảy ra sao?”



Giang Thành Khải nói: “Dù sao cậu ta cũng là phạm nhân, ông không nên giữ thứ tình cảm như thế.”



Hạ Phi khiếp sợ nhìn Giang thiếu tướng, sao tự dưng lại lạnh lùng thế hả?



James nghe y nói như vậy chỉ gật đầu, có chút mất mát đi ra khỏi phòng.



Chờ ông ta đi xa rồi, Hạ Phi mới nhịn không được hỏi Giang Thành Khải: “Sao anh lại nói như thế với ông ấy, chẳng phải anh cũng nghĩ Lilian bị người ta lợi dụng sao?”



“Bị người lợi dụng và vô tội là hai việc khác nhau.” Giang Thành Khải nói, “Hơn nữa, em không cảm thấy biểu hiện của ông ta quá kỳ lạ sao?”



Hạ Phi không hiểu: “Kỳ lạ chỗ nào?”



“Ông ta để ý đến một phạm nhân như thế, trong khi phạm nhân do ông ta phụ trách cũng không chỉ có mỗi mình Lilian, thời gian những phạm nhân khác ở đó cũng lâu hơn, tại sao lại chỉ có thái độ như thế với một mình cậu ta? Hơn nữa lần này quân bộ áp giải Lilian đến đây, James chủ động xin đi theo, ông ta nói là tình huống của Lilian không ổn định, cần có ông ta đi theo kiểm soát.”



Hạ Phi cau mày: “Anh nghi ngờ James? Anh nghĩ ông ta là hung thủ phía sau?”



Giang Thành Khải lắc đầu: “Cũng không hẳn vậy, James quanh năm đều ở Khu 9, nếu có đi ra ngoài tinh cầu sẽ bị ghi chép lại hết, không có nhiều khả năng là người chủ mưu loạt thảm án 200 năm trước.”



“Nhưng ông ta có thể biết nội tình.” Bello chen vào, “Ít nhất, ông ta biết sự tồn tại của Lilian quan trọng đến mức nào.”



“Không sai.” Giang Thành Khải tán thành gật đầu.



“Thế có nghĩa là ông ta không phải người áo đen kia à?” Hạ Phi xoa cằm lẩm bẩm.



“Người áo đen nào cơ?!” Giang Thành Khải và Bello đồng thanh hỏi.