Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 84 : Có kẻ ám sát

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Đầu Hạ Phi choáng váng, bị người nọ đẩy một cái, đứng không vững cắm thẳng xuống tay vịn ghế sô pha.



Hắn lập tức phát điên.



Nếu đây là cái góc bàn thì thành cướp mặt sẹo cmnr!



Hạ Phi tức giận quay đầu lại, còn chưa ra tay đánh người, người kia lại tiếp tục đẩy một cái, lần này cả người hắn nằm bẹp xuống ghế sô pha.



“Này!” Hạ Phi vùng vẫy muốn đứng dậy, lạnh giọng quát, “Ai?!”



Người kia không nói một lời, đè chặt hai tay hắn, ấn môi mình xuống.



“Mmmm!!!” Hạ Phi trợn mắt.



Chuyện này là thế quái nào?!



Là kẻ nào chán sống rồi dám phi lễ hắn?!!!



Nghĩ đến người đang cưỡng hôn mình rất có thể là một thành phần cơ bắp nào đó trong tiệc rượu, cổ họng Hạ Phi đột nhiên đắng ngắt.



Hai tay bị người nọ đè chặt không thể động đậy, hắn vừa định nhấc chân lên đá, đối phương giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, dùng chân đè lại.



Hạ Phi: “…”



Kẻ địch quá mạnh không đánh được…



Người nọ dán môi mình vào môi hắn cọ cọ hai cái, cảm thấy vẫn chưa đủ còn vươn đầu lưỡi ra.



“Cái…”



Hạ Phi vừa mở miệng, đầu lưỡi đối phương đã vọt vào.



Người nọ dường như đã rất quen thuộc với việc hôn hắn, đầu lưỡi trong khoang miệng quét một vòng, mỗi lần đều chọn đúng điểm nhạy cảm của Hạ Phi, hôn đến mức hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập, cơ thể khẽ run lên, tiếng rên rỉ không nhịn được tràn ra từ cổ họng, hạ thân cũng bắt đầu có phản ứng



“Mm hmm…”



Người đang đè bên trên dường như rất hài lòng với phản ứng của hắn, tiếng nước dâm mỹ cuối cùng cũng dừng lại. Người nọ rời khỏi khoang miệng Hạ Phi, nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên khóe miệng hắn.



Hạ Phi bị hôn đến đầu óc quay cuồng.



Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào phòng, chiếu lên gương mặt đối phương. Hắn nheo mắt nhìn, chỉ thấy một đôi mắt màu xanh lục. Trong không khí, lẫn trong mùi rượu nồng nặc còn có một mùi thơm ngát nhàn nhạt vô cùng kỳ lạ.



Trong đầu hắn giống như xuất hiện một cái tên nào đó, nhưng lại gọi mãi không ra được cái tên ấy là gì.
Chắc chắn sẽ bị đại đế dùng nhục hình hành chết…



Tên “không có mắt” trong miệng bọn họ giờ phút này ngồi ở phòng thẩm vấn đợi quân đội đế quốc đến hỏi cung. Trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ có một cái bàn và hai cái ghế.



Giang Thành Khải đợi rất lâu.



Lâu đến mức cơn sốc vì Hạ Phi bị mất trí nhớ trong lòng y đã giảm đi không ít, thẩm tra viên mới chậm rì rì đi đến.



Thẩm tra viên vừa vào phòng, nhìn thấy mặt Giang Thành Khải, lập tức kinh hãi lùi về sau mấy bước, quay đầu chạy.



Tập thể vệ binh trông coi nghi phạm: “???”



Giang Thành Khải chỉ cười nhẹ một tiếng.



Thẩm tra viên co giò chạy vào vương cung, vội vã xin yết kiến Shute đại đế.



Thị vệ trong vương cung có thể không biết, nhưng thẩm tra viên này làm ở cục thẩm tra quân bộ, đương nhiên biết rõ toàn bộ mặt mũi và năng lực của của các sĩ quan cao cấp ở Liên bang.



Điển hình như vị Thiếu tướng trẻ tuổi nhất tinh hệ Daours đang ngồi trong phòng thẩm vấn kia.



Thẩm tra viên hoàn toàn không hiểu nổi tại sao một người như thế lại để mười mấy thị vệ bắt được, còn ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ mình đến thẩm vấn.



Lúc thẩm tra viên còn đang sốt ruột đứng đợi chờ được gặp đại đế, là đối tượng “bị ám sát”, Hạ Phi cũng không rảnh rỗi.



Hắn nhớ mang máng hình như lúc đó ở trên chiến hạm có người gọi người nọ là Thiếu tướng. Nhưng chẳng lẽ một Thiếu tướng của Liên bang lại lẻn vào vương cung nước địch chỉ để… hôn mình?



Da đầu Hạ Phi run lên, cảm thấy bản thân bắt đầu nghĩ vớ vẩn rồi. Mặc dù mặt hắn trông cũng được, mà chắc không đến nỗi để một Thiếu tướng phải bất chấp cả việc có thể bị xử bắn, chạy sang đây chỉ để hôn hắn một cái đâu.



Nhưng thái độ của tên Thiếu tướng kia lại rất đáng ngờ.



Tên kia hình như biết hắn, nhưng rõ ràng trong trí nhớ của hắn lại chẳng có ấn tượng gì về người này.



Hạ Phi nghĩ đến đoạn ký ức thiếu hụt của bản thân. Lẽ nào hắn và tên Thiếu tướng kia trước đây quen nhau? Nếu như vậy tức là hắn đã từng ở Liên bang? Vậy chuyện gì đã xảy ra, mà lại lưu lạc đến vùng giáp ranh rồi được ba nhặt về, trở thành cướp vũ trụ?



Từ khi bắt đầu có nhận thức tư duy rõ ràng hơn, Hạ Phi vẫn luôn tò mò về quá khứ của mình.



Nhưng hắn không hỏi, vì có hỏi thì Hạ Kỳ cũng không biết. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người biết về quá khứ của trước đây, hắn nhất định phải tìm cách để người kia nói ra mọi chuyện.



Nghĩ như thế, Hạ Phi lập tức đi đến nhà giam dưới lòng đất của vương cung, là nơi giam giữ tội phạm tạm thời.



Chỉ mong người ở cục thẩm tra chưa làm mấy trò như ép cung nhục hình, nếu không đến lúc đó cả người tên kia đều là máu, muốn hỏi cũng không hỏi được.