Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 85 : Chúng ta là chồng chồng

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Lúc Hạ Phi đi đến nhà giam dưới lòng đất, ngoài cửa phòng thẩm vấn chỉ có hai cảnh vệ đang đứng.



“Bắt đầu tra hỏi rồi sao?”



Cảnh vệ hành lễ với hắn, cung kính nói: “Còn chưa bắt đầu thưa Thái tử, thẩm tra viên được cử đến đã đi yết kiến Đại đế rồi.”



Hạ Phi gật đầu, định đi vào phòng.



Cảnh vệ tiến lên nửa bước, muốn cản hắn lại.



Hạ Phi nhíu mày: “Sao thế, chẳng lẽ tôi không thể vào xem kẻ định ám sát mình sao?”



“Dạ không…” Hai đồng chí cảnh vệ nhìn nhau, “Chúng tôi chỉ sợ không đảm bảo được an toàn cho điện hạ.”



“Nếu có chuyện đã sớm xảy ra rồi, người không phải cũng là do tôi bắt được sao.” Hắn lạnh nhạt hất hất tay, ra hiệu cho hai người kia tránh ra, đẩy cửa bước vào phòng.



Người ngồi trong phòng nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn sang.



Hạ Phi có cảm giác, lúc người kia nhìn thấy mình bước vào thì hai mắt sáng rực lên, đáy mắt phát ra ánh sáng chói lóa đến độ sắp chọc mù mắt hắn.



Hắn ho khan một tiếng, đóng cửa lại, ngồi xuống ghế đối diện.



Ánh mắt Giang Thành Khải dán chặt lên người Hạ Phi, chỉ sợ vừa chớp mắt một cái, người kia lại biến mất.



Hạ Phi bị nhìn chằm chằm có hơi khó chịu, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn, lạnh giọng hừ một tiếng: “Nhìn cái gì!”



Giang Thành Khải bị dáng vẻ ngạo kiều của hắn chọc cười, vội đưa tay che đi khóe miệng đang nhếch lên, nhưng vẫn không che giấu được ý cười trong đáy mắt.



Bị ánh mắt nóng rực của y nhìn chăm chú, hai má Hạ Phi không tự chủ được nóng lên, thẹn quá hóa giận, khẽ quát: “Nhìn cái gì! Muốn ăn đập à!”



“Được rồi được rồi, không nhìn nữa.” Giang Thành Khải giống như đối xử với tình nhân nhỏ đang cáu giận, bảo gì làm nấy, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.



Hạ Phi: “…”



Ánh mắt nóng bỏng của người kia không dán lên người mình nữa, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.



Hạ Phi cắn răng, lầm bầm nói: “Thôi anh mở mắt ra đi.”



“Lại sao nữa”



“Nhìn anh trông cứ như đang chờ được hôn.”
“Hả? Ba tôi bây giờ còn đang sống sờ sờ kia kìa!” Hạ Phi lắc đầu, “Ba tôi với Hạ Kỳ mà anh nói chắc không phải cùng một người đâu.”



… Hạ Kỳ còn sống, là bạn đời của Shute đại đế, lại còn là bố vợ mình…



Lượng tin tức này quá lớn, Giang Thành Khải cảm thấy mình cần chút thời gian để tiêu hóa.



“Thế còn anh?” Hạ Phi khoanh tay nhìn y, “Không phải anh nói có thứ để chứng minh quan hệ của chúng ta sao, tôi trả đồ lại cho anh rồi, chứng cứ đâu?”



Vẻ mặt Giang Thành Khải cứng đờ.



Hạ Phi nhạy bén phát hiện, sắc mặt lạnh xuống: “Anh đang đùa tôi đấy à? Lừa tôi để lấy lại đồ sao?”



“Không phải thế,” Giang Thành Khải vội vã phủ nhận, “Anh đột nhiên nhớ ra ảnh chụp chung của chúng ta để ở chỗ anh ở rồi, không mang theo trên người.”



Hạ Phi dùng ánh mắt ngờ vực nhìn y.



“Thật, anh thề.” Giang Thành Khải vô cùng chân thành.



Hạ Phi cũng không nói là tin hay không: “Vậy anh dẫn tôi đi lấy.”



Giang Thành Khải kinh ngạc: “Em có thể đưa anh ra ngoài?” Nghi phạm ám sát Thái tử mà cũng tùy tiện thả ra được sao?



“Tôi nói được là được.” Hạ Phi đứng lên đi ra khỏi phòng.



Lần này Giang Thành Khải rất bình tĩnh nhìn hắn đi ra, vì y biết Hạ Phi nhất định sẽ quay lại. Quả nhiên chỉ một lát sau hắn đã quay về, trong tay còn cầm thêm ít đồ.



Giang Thành Khải vừa nhìn thứ hắn cầm cả người đều không khỏe.



Y làm việc trong quân bộ rất nhiều năm, thủ đoạn của Cục thẩm tra đương nhiên đều biết, vòng điện trên tay Hạ Phi có thể xem như là loại nhẹ nhất rồi.



Hạ Phi đưa một cái vòng đeo cổ và hai cái vòng đeo tay cho Giang Thành Khải: “Đeo vào đi.”



Giang Thành Khải khẽ cau mày, trên gương mặt lộ ra vẻ chống cự.



Dù sao bản thân cũng là quân nhân, y không chịu được bị đối xử như tội phạm thế này, quá mức khuất nhục.



“Anh phải đeo cái này bọn họ mới chịu để tôi dẫn anh ra ngoài.”



“Vậy còn em?” Giang Thành Khải nhìn về phía Hạ Phi, “Em cũng cảm thấy anh cần phải đeo những thứ này sao?”