Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 1 : Mâu Thuẫn
Ngày đăng: 10:31 18/04/20
Trang Thiển một phen rút ra cương thứ cắm ở trên ngực nam nhân nằm trên mặt đất, một dòng máy đỏ chảy ra, hắn vội phất tay, khối băng nháy mắt đóng kín nơi còn đang chảy ra máu tươi nóng hổi. Trịnh Vũ Văn đứng một bên yên lặng nhíu mày.
Lúc này, trên mặt đất đã nằm năm sáu thi thể đều đã bị đóng băng.
Trang Thiển nhặt thương cùng đao trên mặt đất lên tay ước lượng, 1 tháng trước hắn tuyệt đối không thể nhấc đại đao nặng như vậy.
Hắn nhìn thoáng qua đám người bên cạnh quỳ cầu xin tha thứ, khóc nước mũi nước mắt, không kiên nhẫn chuyển đầu, nhìn những người sống sót được bọn họ cứu.
Trong đó có ba cái nữ nhân, vài ngày chịu mấy tên đại hán chà đạp, có hai người đã không chịu nổi, còn một người thì có ánh mắt trống rỗng, trong đó lần lượt có sự mê mang, bất lực và hận ý. Ánh mắt hắn hơi di chuyển một chút, ở một góc sáng sủa có mấy nam nhân trẻ tuổi cuộn mình, bọn họ bị nhóm đại hán bức làm nô lệ, không được cho ăn cơm nên thân hình tiền tụy gầy yếu lại không có gì chữa miệng vết thương. Linh hồn bị tra tấn khiến ánh mắt lóe ra sự hắc ám.
Mặt khác, một nam nhân trọng thương đờ đẫn nằm ở một bên, hô hấp mỏng manh, một ngày trước, người yêu hắn đã chết.
Trang Thiển nội tâm hít một hơi, xem ra có thể sống như chó đến bây giờ,đám đàn ông nhìn thấy mấy nữ nhân bị chà đạp cũng không phải người tốt lành gì.
“Vũ Văn, đem thi thể đốt đi, mùi máu tươi sẽ đưa đến tang thi.”
Trang Thiển đi về hướng bọn hắn cứu người bị hại, đưa cho nữ nhân còn hy vọng sống một cái áo khoác. Này thật ra là một nữ nhân xinh đẹp, tướng mạo thanh thuần tinh trí, một đầu tóc đen uốn xoăn làm nổi bật lên làn da trắng nõn, cho dù toàn thân cao thấp tràn đầy vết thương cùng những vết bầm tím, cũng thấy được nàng trước kia là một cô gái sống hạnh phúc chưa từng nếm qua khổ sở. Đáng tiếc.
Trang Thiển tìm một chỗ ghế dựa sạch sẽ ngồi xuống, Đường Duẫn Triết đi tới, đưa cho hắn một ly nước, khuôn mặt luôn tươi cười không dấu được vẻ mệt mỏi: “Cậu liều mạng như vậy làm gì? Vội vàng về nhà gặp người yêu à?”
Trang Thiển liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi cười cười, không nói gì.
Trịnh Vũ Văn lại nhíu nhíu mày, vẫn là xuất ra chút dị năng bắt đầu đốt thi thể, Đỗ Bình đi theo sau hắn, nhỏ giọng nói: “Vũ Văn, anh xem Trang Thiển, hắn hiện tại không phải là đội trưởng, nói sao anh cũng là phó hội trưởng, hắn là cái gì mà lại ra lệnh chứ.”
Trịnh Vũ Văn quay đầu lại trừng mắt nhìn gã liếc mắt một cái: “Đừng nói nhảm, hắn cũng là vì tốt cho mọi người, chúng ta nhất định phải cùng nhau sống sót.”
“Là Vô Gian Đạo! ”(cái này mọi người không biết cứ lên bác gồ hỏi đi)
“Rõ ràng là 007.”(điệp viên 007???)
Mặt khác, hai xe sau truyền đến tiếng than sợ hãi.
“Im lặng, không nghe thấy radio à, ở trên xe của tôi.” Trang Thiển gợi lên một cái mỉm cười.
Nghe trộm đầu bên kia, thanh âm lo lắng của Lý Hâm truyền đến [Vũ Văn, chúng ta tách ra có ổn không? Dù sao B thị cũng là một đại bản doanh]
[Đồng tiền dơ bẩn của nhà bọn họ giờ đã vô ích!] Đỗ Bình lơ đểnh.
Trịnh Vũ Văn trầm mặc một hồi, mới mở miệng: [Em cho rằng tôi chưa từng nghĩ đến điều đó sao? Trang Thiển rất lạnh lùng, đi theo hắn nói không chừng đến một ngày nào đó sẽ bị vức bỏ chính là chúng ta. Tôi tuyệt đối không tán thành quan điểm của hắn, tôi sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai.]
[Tôi tin tưởng anh.] Lý Hâm có chút ngượng ngùng, [Nha! Chúng ta tại sao lại đi Tây Nam? B thị là căn cứ lớn không phải càng an toàn sao.]
[Ai] Trịnh Vũ Văn có chút lo lắng, [Chúng ta đi C thị, tôi vừa rồi cảm thấy biên giới phía bắc tựa hồ có cái gì, lúc trước có theo dõi nó, đột nhiên cảm thấy thập phần nguy hiểm, liền chạy nhanh lui về đây. Yên tâm, C thị cũng có căn cứ, vô luận ở nơi nào, mọi người chỉ cần cố gắng sống sót.]
[Haha, bọn hắn không phải tiểu đội tinh anh sao? Vứt bỏ người thường, đi đối phó tang thi đi!] Đỗ Bình tựa hồ có chút vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng lúc này mọi người không kịp tức giận, họ kinh hoàng dừng xe, sợ hãi đề phòng.
“Mau quay đầu xe!!!!” Đường Duẫn Triết đối xe jeep hô to.