Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 2 : Phản bội

Ngày đăng: 10:31 18/04/20


D thị và E thị là hai địa phương giao nhau, hơn 3 chiếc xe ở trên đường cùng đám tang thi du đãng. Nhưng toàn bộ thành thị trên cả nước thậm chí là cả địa cầu đều có khói lửa ô tô và tang thi du đãng, cho nên cũng ko có ai để ý.



“Làm sao bây giờ, Vũ Văn, chúng ta bị bao vây rồi.”



Lý Hâm lo lắng vỗ một cái quang cầu ở trên người Trịnh Vũ Văn, bổ sung lực lượng bị tiêu hao, bọn họ mang theo đồng học, bốn phía đều có tiếng kêu thảm thiết vì bị tang thi bao phủ, còn có người mà bọn họ cứu, chỉ còn lại có năm, trong đó có một cô gái xinh đẹp đầy tuyệt vọng.



Trịnh Vũ Văn nhíu mày, hỏa cầu một cái tiếp một cái hướng đầu tang thi.Nói không chừng có lẽ y đã sai lầm, chính là y chấp nhất mang theo những người trong nhà xưởng may mắn sống sót, còn cùng Trang Thiển phân đội. Nhớ đến lời hứa mà hắn đã nói với Trang Thiển, y đã không bảo hộ được những người này, thậm chí y còn chẳng bảo vệ được đội hữu của mình…



“Vũ Văn, anh đang suy nghĩ cái gì? Nếu là Trang Thiển hắn đã sớm vứt bỏ những người thường kia! Này không phải là anh sai, mau ngẫm xem làm sao để phá vòng vây….” Đỗ Bình khống chế một khối lớn đất quăng về hướng tang thi, trong nháy mắt một tảng lớn như vậy đập vào mà tang thi vẫn còn quơ tay chân, hiển nhiên chúng nó “còn sống”.



Trịnh Vũ Văn lắc lắc đầu, khiến cho mình tập trung lại tinh thần, đúng vậy, có lẽ y làm không tốt, nhưng mà Trang Thiển lại càng không tốt, ít nhất thì Trịnh Vũ văn y sẽ không vứt bỏ một sinh mệnh nào. Y đã nói qua với những người sống sót, đây là việc y phải làm, y không có thời gian uể oải…



Mọi người rốt cuộc đào thoát vòng vây.



“A!” Tất cả mọi người quay đầu lại, Trịnh Vũ Văn thấy được một mà không thể tin được.



Một  người may mắn sống sót được bọn họ cứu đang đẩy đồng học của mình về hướng tang thi, nháy mắt, thân ảnh kêu thảm thiết của vị đồng học biến mất trong đàn tang thi rậm rạp, chỉ có màu ở tay trên không trung quơ loạn hai cái rồi hạ xuống, sau đó bị một con tang thi cắn tha về phía đàn.



Tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng biến mất, để lại máu cùng thanh âm xé nuốt của tang thi…



Còn hai người đã bắt cóc cô gái – Úc Mộng Dao. Những cô gái bị bọn người hung tàn này chà đạp chỉ còn mình cô còn sống, cô đã giới thiệu với Lý Hâm tên của mình. Sau đó liền trầm mặc chưa từng mở miệng thêm.



Hai người đó lui về phía sau, chú ý tới Trịnh Vũ Văn nhìn đến, lập tức ngoan độc hô to: “Không được đến đây!! Mày không được tổn thương đến người vô tội!”



Ánh mắt của cô gái như có như không mà nhìn chính mình, ánh mắt đó, tựa như nói mình không biết lượng sức, giống như khẳng định mình là kẻ vô năng.



Trịnh Vũ Văn phẫn nộ đến ánh mắt đều đỏ lên. Đáng chết! Những người này vì sao phải làm như vậy, rõ ràng chính mình cứu bọn hắn, trợ giúp bọn hắn chạy khỏi nơi nguy hiểm, còn mang theo họ đi cùng…



Trịnh Vũ Văn nhìn thấy hai người đó đã nuốn phát động ô tô, những người bắt cóc khác thì kêu Úc Mộng Dao lên xe. Trịnh Vũ Văn cảm thấy có cái gì ở trong đầu y nổ tung, sau đó chạy dọc theo tứ chi trăm hài, đốt đến làm y đau đớn. Y giống như nhìn thấy ánh mắt màu hổ phách đầy bình tĩnh của Trang Thiển mang theo cười nhạt, giống như không đem bất cứ vật gì để vào mắt; “Trịnh Vũ Văn, cậu lấy cái gì bảo hộ bọn họ?”



“A!!!!!!” Không chút do dự cầm lấy thương mà Trang Thiển cho y, Trịnh Vũ Văn đâm điên cuồng vào người ngồi đằng trước trong xe, là y vong ân phụ nghĩa đem bằng hữu của mình đẩy vào bầy vuốt tang thi! Thẳng đến trên xe truyền đến tiếng kêu thảm thiết, lá chắn thủy tinh dính đầy một mảnh đỏ tươi, Trịnh Vũ Văn mới thoát lực buông thương.




Trịnh Vũ Văn nâng đầu lên, hít một hơi: “Nếu có thể, tôi vẫn sẽ tận lực cứu người! Dù sao ở mạt thế, mọi người cần giúp đỡ lẫn nhau.”



Vừa rồi mọi người đều cảm động tỏ ra tha thứ, chính là cái dáng vẻ này của y, bọn họ mới lựa chọn đi theo người này, y là người kiên định, chỉ có người như vậy mới có thể bảo vệ bọn họ rời đi, chỉ có người như vậy mới không vứt bỏ bọn họ?



Trịnh Vũ Văn kiên định nắm chặt tay, quấn lại băng gạc che đi vết máu: “Mọi người phải cùng nhau sống sót.”



Nam nhân ôn nhu, kiên nghi dưới trời chiều, sườn mặt nhiễm thượng một chút áng nắng ấm áp, Lý Hâm có chút say mê.



Hai xe bắt đầu chạy theo hướng đường cao tốc, hướng về C thị, chiều xuống, hai giọt lệ dần dần khô cạn, biến mất, không còn dấu vết.



…….



Cả nước, vô số xe chạy theo hướng các đại khu an toàn.



Vo số tiểu địa phương, tổ chức cho người sống dựng lên, kiến lập cơ sở cho chính mình.



Vô số người tránh ở trong nhà, mọi cửa đóng chặt, sợ bị phát hiện ra một chút âm thanh, tiếng nói.



Bản thân có một chút thức ăn, nước uống chờ cứu viện tới.



Vô số tang thi không mục đích du đãng, bọn nó một thân nồng đậm thâm xanh, hai mắt vô thần, trên người lộ vẻ khô cạn máu cùng da thịt, có chút tang thi đã muốn phân hủy, có một số tang thi trước khi chết có miệng vết thương thì đang dần khép lại …..



………



Màn đêm dần dần buông xuống, không có thiên tai, không có thời tiết biến dị, các nhà xưởng trên toàn thế giới đều ngưng hoạt động, màn đêm lúc này phá lệ xinh đẹp….



Trên bầu trời màu đen tuyền, các vì tinh tú nho nhỏ lóe sáng. Không có bảy vì tinh tú lớn tranh huy. Chúng nó càng thêm mê người. Giống như vô số ánh sáng của trân châu ở đáy sông, lại giống như vụn nhỏ của thủy tinh, xinh đẹp vũ mị, đáng tiếc là không người thưởng thức.



Vô luận như thế nào, ngày mai thái dương sẽ vẫn cứ dâng lên.