Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 14 : Tiếp cơ (Thượng)
Ngày đăng: 10:32 18/04/20
Trang Thiển bị tiếng chim hót đánh thức, trời đã sáng rồi, khí lạnh cuối thu cũng không ngăn cản được chim chóc trên cây nhảy tới nhảy lui,líu ra líu ríu.
Cậu choàng mở mắt, hoảng hốt quên mất thời gian cùng địa điểm, chỉ cảm giác được cái chăn vô cùng ấm áp, một đoàn linh khí nhỏ trong đan điền trầm tĩnh ấm áp đến thoải mái, cậu vẫn muốn ngủ thêm.
Nhưng cậu rất nhanh tỉnh táo lại, chậm chạp bước xuống giường, chuyện thứ nhất chính là kéo ra bức màn nặng nề, không biết vì sao, cậu hiện tại rất thích ánh nắng mặt trời, có lẽ bởi vì nó tươi sáng cũng có lẽ vì ấm áp. Trời đã sáng hẳn, ngày mùa thu trời đặc biệt thăm thẳm, màu xanh cứ như được rửa qua, mây cũng có bộ dáng thực trắng thực mềm, thời tiết này hằng năm, bầu trời hiếm thấy như vầy thật là dễ nhìn, mà không phải như ngày thường trong thành thị hiện ra màu xám trắng.
Chờ Trang Thiển rửa mặt xong, mặc quần áo, đã là 12 giờ.
Mở cửa, chợt nghe phòng khách dưới lầu truyền đến tiếng đứt quãng của người dẫn chương trình kênh tinh tức trong TV. Trang Thiển đột nhiên dừng cước bộ, cậu biết, anh hai đang ngồi dưới lầu, điều này làm cho cậu do do dự dự, giống như đoạn thời gian khi cậu biến thành tang thi vừa khôi phục trí nhớ,nghĩ muốn về nhà, lại không hề dám đối mặt, cuối cùng cậu lựa chọn trốn tránh…..
Trang Thiển cảm thấy hốc mắt có chút ướt, có người dựa vào cùng hoàn cảnh thoải mái luôn sẽ làm tâm mọi người mềm mại đi, cậu trừng mắt nhìn, bức những cảm xúc mãnh liệt đang tràn ra quay trở về, trong lòng cảm thấy yếu đuối nhưng không đại biểu là cậu có tư cách này. Đứng yên cho đến khi hốc mắt không ướt át nữa, khôi phục khô khốc, Trang Thiển hít sâu một hơi, tỏ ra tự nhiên đi xuống cầu thang.
Trang Triệt đang ngồi trên sô pha xem TV, nghe tiếng bước chân, anh hơi nghiên đầu, tự nhiên nói: “Mộc Mộc, rời giường rồi à, anh đã gọi đồ bên ngoài, ăn cơm đi.”
Nói xong, Trang Triệt đứng lên, tắt TV, đi tới. Trang Thiển nở một nụ cười, sáp tới: “Anh, hôm qua anh về lúc nào, còn dậy sớm như vậy.”
Trang Triệt nhìn cậu liếc mắt một cái, trong mắt mang theo một chút uy áp nho nhỏ: “Anh ngủ đến 8 giờ, anh đã nói không được ngủ nướng còn gì.”
…….. Tóm lại, đợi khi Trang Thiển phục hồi lại tinh thần, cậu giống như lần đầu tiên hẹn hò bạn gái (bạn trai chứ), ở trước gương gây sức ép thật lâu, thay đổi quần áo đến loạn thành một nùi. Trang Thiển cảm giác lông mi mình có tý run rẩy, cậu xấu hổ khụ một tiếng, phát hiện ra xung quanh không người ngược lại làm cho bản thân có vẻ như đang giấu đầu hở đuôi, bộ dạng nghiêm túc không khỏi có chút buồn bực.
……….
Trang Thiển diện vô biểu tình đứng trước tấm kính, chằm chằm nhìn vào mắt của mình, đột nhiên suy sụp ngồi xuống đất, đem đầu chôn vào giữa hai khuỷu tay, cậu có chút để ý, không nhìn thấy Cố Thần làm cậu nghĩ mình chưa từng trọng sinh, cậu một mực trốn tránh một màn ở mạt thế kia, Cố Thần im lặng nằm trên nền tuyết, cả người lạnh lẽo, tựa hồ, không phải mà là căn bản không tỉnh lại nữa……
Cậu cảm thấy hô hấp của mình phả lên đầu gối, sau đó bật trở về, có chút ấm. Cậu bỗng dưng phát hiện trong tiềm thức mình vẫn cố giả ngốc, rõ ràng hiện tại tốt đẹp như vậy, hạnh phúc như thế, chẳng sợ cậu một lần lại một lần nói với chính mình, mạt thế sắp đến, nhưng sâu trong nội tâm, vẫn là lơi lỏng……
Từ hôm qua đến giờ, trừ bỏ khẩn trương, không yên, nhưng bên trong không có ý muốn trốn tránh nữa.
Đợi Trang Thiển nâng đầu lên, thời gian đã sắp 2 giờ. Cậu nghiêm túc chọn lựa một bộ quần áo, tinh tế đánh giá bản thân, áo màu đậm khoan khoái phối quần bò tối màu, áo khoác màu cà phê, có chút dài, nhưng thiết kế rất vừa vặn, làm rõ vòng eo thon gầy của cậu. Hài lòng chỉnh sửa lại mái tóc ngắn mềm mại màu rám nắng, Trang Thiển đối với chính mình trong gương cười một chút, xoay người đi ra khỏi phòng thay quần áo.
Hai giờ một phút, chiếc xe thể thao đường nét linh hoạt chạy ra khỏi cổng chính tiểu khu. Tiểu khu nằm trên đỉnh ngọn núi không cao mấy, xung quanh có một đống biệt thự, có thể từ đây nhìn thấy toàn thành phố, nhưng lại cách xa nơi phồn hoa náo nhiệt đó. Tuy vậy, nó xa và không có phương tiện đi lại, nhưng đối với đám người có xe mà nói, đây lại là lực chọn tốt. Đường đến sân bay B thị với tiểu khu là cùng hướng, tuy là lúc bắt đầu đi có chút trễ, nhưng nếu phóng mau một chút thì có thể đến kịp.
Trang Thiển bỏ vào một đĩa CD, ca khúc tiếng anh nhanh chóng nhẹ nhàng vang lên, cậu đạp mạnh chân ga, tăng tốc.