Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 15 : Tiếp Cơ (Hạ)
Ngày đăng: 10:32 18/04/20
Sân bay là một nơi kỳ diệu, đồng thời là nơi chứng kiến sự biệt ly và trùng phùng, chứng kiến sự hy vọng cùng suy sụp, vô số người lên máy bay, rời khỏi người nhà đuổi theo giấc mộng của mình, đồng thời vô số người mang theo sự vấn vương hoặc sa sút mang theo hành lý quay lại quê nhà của mình.
Trong này luôn sẽ có người lo lắng, cố gắng níu kéo bước đi của người yêu, còn có một số người mang theo nước mắt kích động, đợi người nhà trở về. Bất quá đại đa số là những người vẫn mang theo vẻ mặt thản nhiên, bọn họ đã có thói quen nhìn thấy sự biệt ly ngắn ngủi hay người gặp lại nhau, khoa học kỹ thuật đã giúp mọi người đến gần với nhau như thế, bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được có một ngày, khoảng cách của một thành phố chính là vĩnh biệt……..
Trang Thiển ngồi trên ghế, nội dung suy nghĩ trong đầu loạn thất bát tao cả lên, nhìn đại sanh người tới ta lui, cũng thường xuyên nhìn về phía màn hình, quả nhiên là chuyến bay tối nay. Cậu còn chưa từng thấy qua máy bay bị muộn giờ….. Tư duy đường vòng của Trang Thiển lại bay đến địa phương kỳ quái nào đó.
[XXXX chuyến bay đã đến…..]
Loa phóng thanh ở sân bay đột ngột đánh gảy suy nghĩ của Trang Thiển, cậu trước tiên là mơ hồ nghe thấy số hiệu chuyến bay mà mình đã tâm tâm niệm niệm đến thuộc lòng, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên. Đợi ý thức được hành vi của mình, Trang Thiển trong lòng tự nhéo mình một chút, nhưng vẫn bước nhanh về nơi đã nghe nói.
Đứng giữa đám đông tới đón người trên chuyến bay, Trang Thiển cảm thấy chính mình càng lúc càng khẩn trương, hầu như còn có chút cứng ngắc, đặt biệt là hai bên trái phải còn có hai người thanh niên đang ôm một đóa hoa hồng thật lớn không ngừng lẩm bẩm lời kịch, quậy đến Trang Thiển càng thêm không bình tĩnh nổi.
Rất nhanh, một ông chú xuất hiện trong tầm nhìn, mọi người xuống phi cơ lục tục bước ra. Trang Thiển liếc mắt một cái ngay tại nơi không có người chen chúc thấy được Cố Thần, mặt hắn không chút thay đổi kéo hành lý, cao ngất mà anh tuấn, mái tóc đen so với lúc đi có chút ngắn hơn, cả người có vẻ càng thêm thành thục. Cố Thần lúc đi đường lưng luôn thẳng tắp, bước chân thảnh thơi mà tao nhã, cả người thoạt nhìn thập phần hấp dẫn ánh mắt người khác, đã có không ít nữ sinh chú ý tới hắn, sau đó ríu rít bàn tán không ngớt.
Trang Thiển bất mãn mị hí mắt, chiêu phong dẫn điệp! (na ná trêu hoa ghẹo nguyệt đó)
Cố Thần nhìn nhìn chung quanh, phát hiện ra Trang Thiển đang đứng sau đám người, cước bộ dừng một chút, sau đó mỉm cười, bắt đầu bước nhanh hơn tiến tới.
Trang Thiển đứng tại chỗ, buồn bực vì cảm thấy tim mình đập có chút nhanh.
“Mộc Mộc!” Cố Thần vào lúc còn hai bước thì bỏ ra tay đang nắm can hành lý, mở hai tay ra, ôm Trang Thiển vào lòng.
Lúc trước, Cố Thần phát hiện bản thân thích Trang Thiển, chuyện thứ nhất, chính là nói cho Cố lão gia tử. Lúc ấy long trời lở đất, nhật nguyệt vô quang (nói chung Cố lão gia tử như bị sét đánh đến trước mắt đen thui kh thấy đường mặt trời mặt trăng), trừ Trang Thiển hoàn toàn không biết chuyện gì, nam nhân Trang Cố hai nhà luân phiên nhau ra trận, cố gắng đến độ khiến Cố Thần có một đoạn thời gian năm tháng đầy gian nan, da trên người như bị lột mất một tầng. Hơn nữa cha mẹ hai bên song song ăn ý đánh người nhưng không làm mất mặt, ban ngày eo nhói lưng đau cùng Trang Thiển đối đáp, nhưng một chốc sau đó liền bị Trang Triệt chỉnh……. Bất quá vẫn không lay chuyển được ý chí bền bỉ của Cố Thần, nhưng thật ra chỉ cần Trang Thiển mở tôn khẩu đồng ý thì được rồi. Cho nên, Cố Thần liên tục hơn một năm thường xuyên biến mất mạt danh kỳ diệu, sau đó lại xuất hiện, thổ lộ với Trang Thiển.
Cố Thần thu hồi suy nghĩ đang loạn thất bát tao của mình, đối với ánh mắt thâm trầm của Trang Triệt, đột nhiên cảm thấy trên người có chút tê rần…..
“Khụ….” Cố lão gia tử tinh thần tốt khụ một tiếng, cả người nghiêm túc trầm ổn, đối Trang Thiển lại cười mềm mại hiền lành hòa ái, “Mộc Mộc, đón Tiểu Thần chắc vất vả lắm, nào, đến ăn chút điểm tâm lót dạ, một chút rồi ăn cơm.”
“…..” Trang Thiển vẫn cảm thấy bộ dáng nghiêm túc của Cố Hoàn quả thực cùng lão gia tử và Cố lão cha Cố Diễn Quân là cùng một khuôn khắc ra, mà Cố Hựu hoàn toàn là gen biến dị trong Cố gia, nhưng trong nháy mắt, cậu cảm thấy nụ cười của Cố lão gia tử cùng Cố Hựu vô cùng giống nhau.
Nhất định là góc độ nhìn của cậu không đúng đi =.=
Ra nước ngoài nhiều năm, hôm nay lần đầu tiên về nhà lại bị mọi người ghẻ lạnh, diễn viên chính Cố Thần không chút nào để ý ngồi trên sô pha, cẩn thận bắt đầu bóc vỏ quýt. Hắn còn nghiêm túc đem những vụn trắng trên múi quýt bóc thật sạch sẽ, sau đó chia quýt thành hai phần, một phần dâng lão gia tử, một phần cho Trang Thiển (người không có địa vị trong nhà nó thế đấy), cười hết sức lấy lòng. Sau đó, hắn đối ánh mắt đao sắt của Trang Triệt cùng nụ cười xấu xa của Cố Hựu, tự nhiên đưa cho mỗi người bọn họ một quả, thuận tiện cũng đem một quả đưa cho Cố Hoàn: “Các anh cũng ăn đi.”
Nội tâm Trang Thiển liếc mắt một cái xem thường, đem quýt trong tay đưa cho Trang Triệt, cười đến mắt cong cong, vô cùng thuần lương: “Anh, anh ăn đi.”
Trang Triệt nhìn Cố Thần liếc mắt, vừa lòng bắt đầu ăn quýt.
Cố Thần sờ sờ mũi, cũng không thèm để tâm, lại bắt đầu bóc quả quýt thứ hai, chuẩn bị cho Trang Thiển.
Trang Thiển lúc tiếp nhận được quả quýt thứ hai, cảm thấy Cố lão gia tử cười tủm tỉm ăn quýt cùng tươi cười của Cố Hựu càng giống hơn……
*([zǐshā] tử sa (một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà)