Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 16 : Tụ cơm
Ngày đăng: 10:32 18/04/20
Vương thẩm làm cơm thanh đạm ăn rất ngon, mọi người cũng không câu nệ với mấy cái lễ nghi bàn cơm gì đó, vừa ăn vừa tán gẫu, không khí vô cùng náo nhiệt.
Ăn cơm xong, bồi Cố lão gia tử nói chuyện trong chốc lát, bọn họ liền chuẩn bị cáo từ. Sự thật thì, ba anh em nhà Cố gia đều định cư ở những nơi khác nhau, Cố Thần trước khi rời nước, ở tiểu khu của Trang Thiển có mua một căn, sớm đã trang hoàng rất tốt, chỉ chờ vào ở là được.
Cửa lớn có ngọn đèn màu vàng chíu rọi ấm áp, Trang Triệt đã mang giày ở ngoài cửa đợi Trang Thiển, ngọn đèn tạo bóng của anh rọi xuống nền, cái bóng mờ nhạt khiến cho biểu tình lạnh như băng của anh nhu hòa đi một chút. Trang Thiển mang giày xong thì đứng lên, một bên mặc vào áo khoác một bên hướng anh mình đi tới: “Anh, xong rồi.”
“Mộc Mộc, chúng ta ….. cùng ….. đi…..” Mới đi được hai bước, chợt nghe thấy tiếng của Cố Thần ở phía sau. Trang Thiển nghiêng đầu, vừa vặn thưởng thức được khuôn mặt tươi cười như mọi khi của Cố Thần nhưng khi thấy Trang Triệt bắn quét qua thì trở nên có chút cứng ngắc.
Bất quá, Cố Thần vẫn nhanh chóng điều chỉnh bước đến, tiến đến bên cạnh Trang Thiển, ngữ khí cố ý mang theo một tia đáng thương: “Mộc Mộc, cậu sao có thể vứt bỏ tôi, tôi không có xe, hành lý còn trên xe cậu nữa đó.” (vì đang có Trang Triệt nên ta tự chuyển sang chế độ xưng hô bạn bè).
Hắn vô tội nhìn Trang Triệt, hoàn toàn không thèm để ý tầm mắt đông lạnh của anh, “Trang đại ca, anh cũng lái xe đến phải không, vậy em ngồi chung xe với Trang Thiển là được rồi.”
“Ai da, em trai tôi tặng cho cậu đó.” Cố Hựu cười hì hì khoát tay lên vai Cố Thần.
Nhưng không đợi y nói được hai câu, ngay lập tức bị Cố Hoàn kéo ra, Cố đại ca thiết diện vô tư: “Đừng quậy, nhà em ở hướng khác.”
“Ôi chao, có quan hệ gì chứ, em có thể ở nhà em trai mình mà~~” Cố Hựu bị Cố Hoàn tha đi càng lúc càng xa, đến khi chỉ còn thấy hai thân ảnh thôi mà vẫn còn nghe được tiếng y nói chuyện.
“Hừ.” Trang Triệt lông mi hơi nhíu lại, độ ấm quanh thân đột nhiên tuột xuống, ngữ khí tự nhiên đáp lại Cố Thần: “Mộc Mộc sẽ ngồi cùng xe với tôi, cậu tự chạy xe của Mộc Mộc về, như vậy thuận tiện hơn.”
Trang Triệt hoàn toàn xem nhẹ nụ cười của Cố Thần trong nháy mắt cứng lại, tự nhiên sờ sờ đầu Trang Thiển: “Mộc Mộc, đi thôi.”
“Phốc.” Trang Thiển nhẹ nhàng cười một chút, chạy nhanh đuổi theo bước chân của Trang Triệt, đi được vài bước liền dừng lại, mang theo ý cười nhìn Cố Thần.
Máy tính rất nhanh được khởi động, Trang Thiển một bên đợi mở máy một bên không nói gì đem di động bên tay phải chuyển sang tay trái: “Hả?”
Thanh âm Trang Thiển ép xuống có chút thấp, âm điệu hơi lên cao, Đường Duẫn Triết lập tức hiểu ý: “Được rồi, tôi biết hiện tại là năm 2013, cái đó, cậu có biết đến năm 2014 sẽ phát sinh chuyện gì hay không?” Giọng cậu ta thần thần bí bí, giống như đang cúi đầu bàn bạc hoạt động ngầm nào đó.
“A….” Máy tính đã mở xong, Trang Thiển bắt đầu network, “Yên tâm đi, là thật.”
“Thực…. Thực sự????” Đường Duẫn Triết giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, đương nhiên mèo là loài chẳng mấy đáng yêu, có lẽ còn có chút hèn mọn. Bất quá cậu ta rất nhanh bình tĩnh lại, dè thấp giọng xuống, “Vậy Trang lão đại, cậu có biết vì sao chúng ta trở lại hay không?”
“Biết.” Trang Thiển đình chỉ thao tác máy tính, cậu trầm mặc một lúc, sau đó hít một hơi, “Đến lúc nào đó tôi sẽ giải thích, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho cậu làm những chuẩn bị cần thiết. Yên tâm đi, lần này tôi sẽ không để mọi người biến thành tang thi đâu.”
Đường Duẫn Triết mau lẹ bắt được lời xin lỗi đằng sau giọng nói của Trang Thiển, bất quá thanh âm cậu ta vẫn như trước lớn như sấm, lộ ra lòng hăng hái không chút để bụng: “Tôi tin cậu, Trang Thiển.”
“Tôi cũng tin cậu.” Trang Thiển tựa vào lưng ghế ngồi, nở một nụ cười nhẹ, “Vậy đi, mai gặp?”
“88~” Đường Duẫn Triết hài lòng liền cúp điện thoại. (số 88 thường được sử dụng như là một lời chào "tạm biệt" vì số 88 trong tiếng Quan Thoại được phát âm như
bā bā
, tương tự như phát âm của "bye bye" trong tiếng Anh)Trang Thiển mở ra hòm thư, tư liệu đã được gửi đến.
Đầu tiên, cậu nhấn vào xem về Mạnh Viễn, trên ảnh chụp, Mạnh Viễn mặc chính trang (ở đây có thể là đồ vét gì đó, ăn mặc nghiêm túc), nhưng lại cứ cố tình mở ra hơn hai cái khuy áo, đối với máy ảnh mỉm cười như xuân về hoa nở vô cùng ấm áp, không có chút nào nghiêm chỉnh.
Trang Thiển chống cái trán nhìn nhìn, mỉm cười bắt đầu nhấn nút gọi điện thoại……..