Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 45 : Phân đội

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


“Trang Thiển, tôi muốn nói chuyện với cậu.” Sửa sang xong, Trịnh Vũ Văn còn nghiêm túc nhìn Trang Thiển nói.



Trang Thiển cười khẽ, nhướn mi ý hỏi.



“Hai đội ngũ chúng ta hợp thành một đi, cùng nhau hành động!” Trịnh Vũ Văn nhiệt tình nói, “Như thế thì chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, mọi người cùng vượt qua mạt thế!” Ánh mắt y long lanh ánh hào quang, tựa hồ như thấy được trước cảnh tượng tương lai rực rỡ.



Không đợi Trang Thiển trả lời, Trịnh Vũ Văn tiếp tục bài diễn của y nói, khẩu khí dâng trào sôi sục: “Ở mạt thế, chúng ta hẳn là nên trợ giúp lẫn nhau, tôi tin rằng mọi người chỉ cần đồng tâm hợp lực nhất định có thể giảm thiểu được thương vong hơn nữa sẽ sống rất tốt!”



Trang Thiển có chút buồn cười khiêu mi, Trịnh Vũ Văn dường như còn chưa có nhận rõ được tình thế, y ở đời trước bởi vì muốn giữ vững đội ngũ cùng địa vị của mình trong lòng người khác, nhưng hiện giờ mình cùng bọn họ không cùng một đội. Cũng không biết nói y ngốc hay là nói y đang giả ngốc đây nữa…



“Xin lỗi nha, các người quá yếu, sẽ kéo chân sau.” Cố Thần kết thúc câu chuyện, trực tiếp từ chối tên bạn học không thân thiết với Trang Thiển, hắn không muốn khiến Mộc Mộc của hắn phải khó xử.



Trịnh Vũ Văn hơi nghẹn lại, y không nghĩ người này lại cự tuyệt vô cùng trực tiếp như thế.



“Đúng là đám ích kỷ.” Đỗ Bình âm dương quái khí nói.



Mọi người đang nghe bọn họ đối thoại thì sửng sốt, vẻ mặt bối rối nhưng lại không thể phản bác.



Trịnh Vũ Văn ngây ngẩn một lúc, nhưng y rất nhanh xốc lại tinh thần lần hai: “Có lẽ hiện giờ chúng tôi vẫn còn yếu nhược, nhưng chúng tôi sẽ nỗ lực, vì bạn bè mà phấn đấu, tin rằng không lâu sẽ không vướng chân sau nữa!”



“Phốc…” Úc Mộng Dao đang cầm một ly sữa nóng, cười híp mắt đi đến.



Trịnh Vũ Văn nhíu mày, ấn tượng của y đối với cô gái này rất xấu, cô ấy rất cực đoan: “Cô cười gì chứ?”



“Mấy người kéo chân sau cũng không hẳn là do thực lực yếu kém.” Úc Mộng Dao ôn hòa lắc đầu với y, “Tôi hỏi cậu, nếu lại gặp người như vậy, tôi kiên trì muốn giết chết, cậu định sẽ làm gì?”



Trịnh Vũ Văn không chút do dự nhìn Úc Mộng Dao: “Đương nhiên là ngăn cô lại, cô không biết cô rất tàn nhẫn ư? Những người đó đều là sinh mạng, cho dù là mạt thế cũng không được làm thế!”



“Nếu như những người đó về sau sẽ công kích bạn bè của cậu, cậu cũng cứu nhóm bọn gã sao?” Úc Mộng Dao khẽ thiêu mi.




“Lẽ nào không đúng ư? Chẳng lẽ cậu muốn họ đi tìm chết hả!” Tiếng Trịnh Vũ Văn rất lớn.



Ngô Khải Văn hít sâu một hơi: “Xin lỗi, tôi không muốn chết ở nơi không biết trước.”



Trịnh Vũ Văn chờ đợi nhìn họ, mấy người phía sau cũng bất mãn nhìn đám người họ đứng tách ra, Ngô Khải Văn cùng Lý Lập dẫn người thì chỉ trầm mặc, nhưng kiên trì.



Hiện trường giằng co thật lâu, Trịnh Vũ Văn mới mở miệng nói chuyện: “ Phân đội thì phân đội, tôi thật không muốn ở chung với loại người là động vật máu lạnh, biết đâu chừng ngày nào đó tôi gặp nguy hiểm thì họ lại chỉ biết chạy trốn.”



“Tùy cậu muốn nói gì thì nói, thật có lỗi.” Ngô Khải Văn tỏ vẻ không sao nhún nhún vai, “Chúng tôi đi con đường chính giữa.”



“Bọn tôi đi phía Bắc, chúng ta phải tách ra rồi, người anh em, bảo trọng.” Đường Duẫn Triết vỗ vai Ngô Khải Văn, rồi ôm hắn một cái.



L huyện, bọn họ đi ra đến đường, liền chỉ còn một con đường, Trịnh Vũ Văn cười lạnh: “Tôi mới không đi cùng đường với mấy người, chúng ta đi đường hướng đông nam!”



“Đi thôi, nếu mọi người tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không từ bỏ bất kỳ ai.” Trịnh Vũ Văn nhìn về phía đám người theo sau, ánh mắt kiên định.



Sau khi cấp cho bọn Ngô Khải Văn một lượng lớn vũ khí, Trang Thiển cũng rời đi.



“Chậc, Cố lão đại!” Đường Vũ Triết vui vẻ xé mở một bao ô mai, cười tủm tỉm cắn một viên, sau đó mặt nhăn nhúm lại, “Chua quá à, Cố lão đại anh không hổ là người của Trang lão đại, cư nhiên có thể khiến Trịnh Vũ Văn đi trên con đường có một đoàn tang thi kia!”



Cố Thần ôn hòa nở nụ cười: “Cho nên người khiến Mộc Mộc không vui thì tôi sẽ không bỏ qua đâu.”



Đường Duẫn Triết bưng lấy quai hàm, chua quá đê.



Trang Thiển cười nhẹ nhàng, trong ánh mắt màu hổ phách lấp lánh sự vui sướng đơn thuần: “Cố Thần, ức hiếp người của anh thì em cũng sẽ không bỏ qua đâu.”



Cậu vừa mới dùng bí pháp phế bỏ đi căn cơ của Trịnh Vũ Văn, từ lúc này bắt đầu, y vĩnh viễn sẽ chỉ là dị năng sơ cấp, ngay cả dị năng giả bậc một cũng không phải.