Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 46 : Dị thường
Ngày đăng: 10:32 18/04/20
Mười ngày sau, đám người Trang Thiển cứ một mực đi đường, đảo mắt đã đi được hơn phân nửa lộ trình, bởi vì phải tránh những thành thị lớn, cho nên từ nguy hiểm vô cùng thì đã bớt rất nhiều, trên đường cũng gặp qua vài lượt tang thi bậc một, nhưng đều nhanh chóng giải quyết. Trang Thiển cùng Cố Thần đã đến kỳ trúc cơ, những người khác thì cũng đã đến luyện khí tầng chín.
Chớp mắt thì xe đã đến phụ cận N thị.
Lúc chỉnh sửa lại, Cố Thần cầm một tấm bản đồ có đánh dấu: “Từ nơi này, đi qua Trương gia thôn, đi khỏi đó, có thể trực tiếp đến tỉnh M, khỏi tỉnh M chính là B thị.”
Đường Duẫn Triết nhìn bản đồ rồi gõ máy tính, những người khác bắt đầu thu thập đồ đủ dùng, chuẩn bị lên xe.
“A!!” Đường Duẫn Triết đột nhiên thét lên.
“Sao thế?” Trang Thiển quay đầu lại, trong tay cầm một cái chảo sắt.
Đường Duẫn Triết nhanh chóng gõ vang bàn phím, tựa hồ không quá tự tinh về phán đoán của bản thân, nhưng cậu ta nhanh chóng nâng đầu lên: “Bên ngoài Trương gia thôn lại có một khu vực bị đánh dấu.”
Từ khi chính phủ sinh ra trang web và bắt đầu ban hành việc sử dụng thì nó càng lúc càng phổ biến, do đó trang web biểu đạt cũng trở nên vượt trội hơn, khu vực tang thi dày đặc được chia làm những chấm nhỏ trong đó có – lam, trắng, vàng, đỏ, rám nắng, đen. Lam là nơi an toàn tuyệt đối; màu trắng là tạm thời không có tang thi nhưng nội trong khu vực đó khoảng ba ngày sẽ xuất hiện tang thi; vàng là có tang thi dũ đãng nhưng nơi đó rất ít; màu đỏ là cũng có tang thi, nhưng so ra đông đúc nguy hiểm hơn, mạo hiểm hơn; màu rám nắng là siêu dày đặc, phi thường nguy hiểm; màu đen là khu vực cấm, bình thường có đi không về.
Tỷ như N thị, trung tâm của nó có mấy khu cấm màu đên như vậy, sau đó hướng về phía ngoài thì giảm bớt đi, ba vòng tiếp đó thì là tảng lớn khu vực màu đỏ, xen lẫn bên trong là màu vàng, ngoài khu đỏ vàng hỗn loạn còn ngẫu nhiên xuất hiện màu rám nắng… Cho đến ngoài thành mới dần dần có khu vực màu trắng.
Đồng thời, bởi vì hiệu quả của vệ tinh di động hoàn toàn không có lực ảnh hưởng, mà những khu an toàn lớn cũng bắt đầu có tín hiệu, cho nên tin tức cũng đã hơi hơi lưu thông được. Hơn nữa người sống sót bôn ba đến các căn cứ, cho nên chính phủ càng nhận được nhiều thêm những tin tức về tang thi. Vì thế, một khi xác định được sự khác thường của từng khu vực, ví dụ như có tang thi cao cấp, hoặc là người may mắn sống sót có đi không về, trang web sẽ lập tức đánh dấu ngôi sao, mở ra là có thể nhận được những tin tức đơn giản.
Hiện giờ, đoạn bên ngoài Trương gia thôn bình thường chẳng qua chỉ có một tòa núi nhỏ, thế mà lại có đáng dấu hiệu.
Tất cả mọi người đều chụm đầu vào máy tính.
“Mở ra coi.” Mạnh Viễn mở miệng.
QAQ Đường Duẫn Triết khổ sở nhăn nhó.
“Đường Duẫn Triết, hôm nay cậu không được chữa trị gì hết.” Trang Thiển dùng chiếc đũa gõ vào đầu cậu ta, biểu tình không vui, “Nhưng mà thằng bé đó, cậu cũng không thể nào bị công kích như vậy, nếu nó vừa mới bị tang thi cắn qua, cậu liền lập tức đi làm tang thi luôn đó.”
Đường Duẫn Triết lúc này mới phát hiện bản thân mình sai, im thin thít thu nhỏ lại bản thân, bắt đầu và cơm.
Ăn được hai họng, Đường Duẫn Triết vẫn không nhịn được mở miệng: “Nhưng mà mọi người nói coi thằng bé đó, chỉ mình nó ở bên ngoài thôn….”
“Đúng là có vấn đề, cho dù cha mẹ nó đều chết, trong thôn cũng nên chăm sóc nó, hoặc là thằng bé là người từ bên ngoài đến, không đúng, nó ở đây mà.” Úc Mộng Dao cũng lâm vào tự hỏi.
Diệp Cảnh Trình gấp một đũa rau xào cho Diệp Hi Văn, nhìn Diệp Hi Văn chậm chạp không vui nhai nuốt xuống, mới cười xoa xoa đầu con trai: “Bất quá thằng bé đó thực đáng thương.” Thoạt nhìn đại khái chỉ khoảng mười tuổi, còn chưa có bắt đầu phát dục, so với Tiểu Hi nhỏ hơn khoảng bốn tuổi, lại cô đơn khổ nhọc sống một thân một mình. Qủa nhiên chỉ khi anh còn cố gắng sống sót mới có thể bảo vệ được Tiểu Hi, đứa nhỏ không có người nhà luôn vô cùng đáng thương.
Đường Duẫn Triết tựa hồ nghĩ đến gì đó, gật gù đầu: “Đúng là đáng thương.”
Đột nhiên, Cố Thần đang ăn cơm dựng thẳng lưng, buông đũa xuống.
Cho nên mọi người đều bỏ đũa xuống tiến vào trạng thái đề phòng, hôm nay trận pháp phòng ngự là do Cố Thần vẽ, có tác dụng cảnh giác.
Bỗng dưng Cố Thần lại thở dài một hơi, trong mắt khơi lên chút ý cười: “Trong viện xuất hiện một con mèo nhỏ.”
Vì thế mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Viễn đứng dậy: “Tôi đi cho con mèo con đó một chút thức ăn vậy, trừ nơi này ra, trong phòng cái gì cũng không có.”