Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 47 : Đứa nhỏ (Thượng)

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


Trương Mộ Vũ rón ra rón rén lèm bèm tại phòng bếp, bé con từ xa đã ngửi thấy mùi cơm nước thức ăn từ đám người đó bay ra, khiến cho cậu bé hai ngày nay chưa ăn được gì bụng đói kêu réo ọt ọt, gần đây càng ngày càng ít người đến Trương gia thôn, ruộng vườn cũng chỉ vừa mới gieo loại giống mới, thế cho nên nhóc con không tìm được thứ gì có thể ăn này nọ.



Trong sân truyền đến tiếng cười cùng tiếng nói chuyện, nhóc trong bóng đêm sờ soạng, không cẩn thận bị một khúc củi vướng lấy, loạng choạng một hồi mới ổn định lại được thân thể. Trương Mộ Vũ kéo lại cổ áo mưa, nghĩ đến hiện giờ là mùa xuân, thật đúng là lạnh quá.



Tìm hơn nửa ngày, bé con mới ở một góc phòng bếp tìm được một túi gạo nhỏ, quả thực không tin nổi, vừa rồi muốn ở phòng bếp làm một bữa cơm mà ngay đến cả diêm cũng chả có cơ mà.



Bất quá Trương Mỗ Vũ phi thường vui sướng, cậu đem bao gạo nhỏ ôm vào trong ngực, chậm rãi di chuyển hướng ra ngoài.



“Ai!” Bên ngoài đột ngột truyền đến tiếng nói, Trương Mộ Vũ bối rối đứng sững do dự một lúc, rồi tiếp tục hướng cửa phóng ra ngoài. Oanh – cậu bé lại bị bó củi lúc nãy móc trúng, té oạch thật mạnh xuống đất, làn da bị kéo sượt trên nền xi măng phát đau. Tiếng bước chân ngoài cửa đến gần, toàn bộ đứng trước cửa.



Trương Mộ Vũ chỉ cảm thấy đầu gối đau, khuỷu tay cũng đau, cằm cũng rát, môi cũng bị cắn đau lúc đầu đập xuống, còn có cái dạ dày vì đói cứ kéo đến đau xót, đủ loại cảm giác lập tức xông lên đầu cậu bé, sau đó có gì đó trong đầu nhóc như nổ tung, làm cho hốc mắt bé đỏ lửng lên, cơ hồ sắp khóc đến nơi.



Ba –



Đèn trong phòng bếp sáng bừng lên, những căn nhà ở bên ngoài này là do thôn tu sửa phòng lúc sau, toàn bộ điện nước đều có, Trương Mộ Vũ trong nháy mắt không hiểu vì sao lại có điện sáng như vậy. Cậu bé chỉ cảm thấy ánh sáng trắng rực rỡ cứ một mực đâm vào đôi mắt luôn ở trong bóng tối của cậu đến đau đớn, hốc mắt cứ ngập ngừng nơi khóe mắt không nhịn được lại rơi xuống.



“Ha ha ~ bắt được nhóc con!” Đường Duẫn Triết có chút vui vẻ hưng phấn, kế tiếp lại thấy được khuôn mặt đầy nước mắt của cậu nhóc, “Ấy ấy ấy, em đừng khóc, anh không tặng em cho cục cảnh sát đâu, mà hiện giờ cũng đâu có cảnh sát há há.”



Đường Duẫn Triết tự biên một đoạn nói chuyện tự nhận là buồn cười, đứa nhỏ trên mặt đất lại vẫn không tiếng động rơi nước mắt, hoàn toàn không để ý đến cậu ta, cậu ta không khỏi gãi gãi đầu, lại kéo theo vết thương cắn trên cánh tay, đau rát đến hút một hơi.



“Sao thế?” Bọn Trang Thiển cũng đi vào.



Trương Mộ Vũ quỳ rạp trên mặt đất, cảm thấy nước mắt rơi xuống rồi thì không thể ngưng lại được, cậu bé muốn nín khóc, nhóc đã lâu lắm rồi không có khóc, chỉ là nước mắt cứ như bị thi triển ma pháp nào đó không ngừng rơi xuống, cậu bé chỉ có thể im lặng cắn môi, kìm nén tiếng khóc.



Ánh mắt Trương Mộ Vũ không tồi, nó vừa đen lại vừa lớn, còn sáng ngời, hiện giờ cặp mắt to xinh đẹp đó tràn ngập nước mắt, dưới ngọn đèn trắng sáng trở nên sáng trong, tựa như cảnh vật đẹp được mưa rửa qua.



Đường Duẫn Triết nhìn đứa nhỏ trên mặt đất, ngay cả tư thế cũng chưa thay đổi, chỉ là cứ không lên tiếng cắn môi rơi lệ, khóc đến thân thể cứ run lên bần bật, nhưng lại không phát ra thanh âm nào. Ánh mắt cậu ta dừng lại trên người đứa nhỏ yên lặng khóc kia một lúc, dường như nhớ đến nơi xa xăm nào đó, nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu ta ngồi chồm hổm: “Em đừng khóc nữa!”



Trương Mộ Vũ không thèm nhìn cậu ta, một mình ngồi khóc, cậu bé cảm thấy giờ phút này cậu cái gì cũng không muốn nghe nữa, gì cũng không muốn thấy, đầu óc giống như một đống keo đặc sệch, chỉ thầm nghĩ muốn phát tiết mà thôi.
“Tôi phải ở trông nhà của ba mẹ mình!” Trương Mộ Vũ vẫn lí nhí nói, tiếng nói đã có chút kích động, dường như chỉ cần nhắc đến ba mẹ là cậu nhóc sẽ không tài nào khống chế được, “Tôi có dị năng, có thể ở bên ngoài.”



“Ở đến chết đói lận ha?” Mạnh Viễn cười, đâm chọc lời nói dối.



Trương Mộ Vũ thoáng co quắp, quật cường nhìn hắn: “Cho dù đói chết tôi cũng phải ở bên trong nhà của mình!”



Úc Mộng Dao kéo Mạnh Viễn đi chỗ khác.



“Em thật sự không biết gì đến tình huống của tang thi sao? Tang thi nơi này rất kỳ quái.” Cố Thần tính tình tốt hỏi.



Trương Mộ Vũ nắm góc áo: “Không biết.”



Úc Mộng Dao kéo Mạnh Viễn ra đến tận ngoài, rồi trở về: “Được rồi, em đi ngủ đi, gì thì để mai nói tiếp.”



Trương Mộ Vũ hơi run, do dự nhìn Cố Thần: “Dị năng.”



Cố Thần giải trừ cấm chế của nhóc.



Trương Mộ Vũ vui mừng cảm thụ năng lượng bên trong, hơi ngập ngừng, đối với Đường Duẫn Triết tung ra một quang cầu, nháy mắt  vết cào hồng hồng trên mặt Đường Duẫn Triết cùng cái mũi bị tập kích đã trở nên tốt hơn. “Xin lỗi.” Tiếng Trương Mộ Vũ nho nhỏ, còn có chút không tự nhiên.



“Đi ngủ.” Úc Mộng Dao nhét Trương Mộ Vũ vào trong chăn.



Diệp Hi Văn mệt nhoài ngáp một cái.



Diệp Cảnh Trình xoa đầu con mình, dìu đỡ cậu bé đã mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài: “Tiểu Hi mệt rồi à? Đi tắm trước nha?”



Trương Mộ Vũ nhìn chăm chú một lúc, rúc mặt vào trong chăn …