Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 48 : Đứa nhỏ (Hạ)
Ngày đăng: 10:32 18/04/20
Trang Thiển mở mắt trong tiếng ồn ào, chất tơ tằm mỏng nhưng ấm áp, cậu theo bản năng cọ cọ một chút, phát hiện bản thân bị ôm chặt cứng trong lòng ngực Cố Thần, mấy hổm nay bọn họ đều cùng nhau ngủ như thế.
Trang Thiển khống chế nguyên lực mở cửa sổ ra, hơi thở tươi mới của trời xuân mang theo mưa phùn lất phất rơi vào, lại mưa rồi. Hạt mưa tinh tế khiến cho cảnh sắc ngoài cửa sổ mông mông lung lung không thực, Trang Thiển híp mắt, thích thú cảm nhận độ ấm sau lưng cùng không khí tươi mát, cảm thấy tiếng ầm ĩ dưới lầu tựa hồ cũng trở nên có chút xa xôi.
“Mộc Mộc, tỉnh?” Hơi thở Cố Thần đột nhiên bay đến bên tai, Trang Thiển rùng mình, cậu quay đầu, trong đôi mắt tối đen của Cố Thần còn mang theo một tia mê mang vừa mới tỉnh giấc, nhưng so với ngày thường thật ra đã ôn hòa hơn rất nhiều, Trang Thiển cúi đầu hôn môi hắn: “Hình như có chuyện gì đó, anh ngủ thêm chút đi.” Liền xoay người rời giường.
Cố Thần sửng sốt, giọng điệu này sao có cảm giác giống như người chồng sau một đêm phiên vân phúc vũ nói với vợ yêu của mình thế nhỉ, hắn nhìn bóng dáng cùng tâm tình Trang Thiển không tồi đi ra khỏi phòng, không khỏi nhoẻn miệng cười.
“Chuyện gì đấy?” Trang Thiển đi xuống lầu, vì vừa mới rửa mặt xong, chiếc cằm thon còn chút ẩm ướt. Cậu chú ý đến bữa sáng nóng ấm bày trên bàn, còn bốc khói trắng nhàn nhạt, nhưng không ai động đũa.
“Anh Trang Thiển, Trương Mộ Vũ chạy rồi.” Diệp Hi Văn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh.
Trang Thiển ngạc nhiên: “Chạy?”
“Trang Thiển, đánh thức cậu? Cậu cùng Cố Thần gác đến nửa đêm, nếu không ngủ thêm chốc nữa đi?” Diệp Cảnh Trình bưng một tô sứ thanh hoa lớn từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Trang Thiển, thì biết tiếng ồn ào buổi sáng quá lớn.
Trang Thiển cười mỉm với anh: “Không có gì, ngày hôm qua ngủ rất ngon.” Cậu cùng Cố Thần buổi tối chạy vào Mặc Huyền điện ngâm tắm linh nhũ, thuận tiện cũng tu luyện, không ngủ cũng không sao.
Đang nói, Mạnh Viễn và Úc Mộng Dao cùng bước vào cửa, phía sau là Đường Duẫn Triết như hoa héo. Mạnh Viễn ghét bỏ liếc mắt nhìn Đường Duẫn Triết, Đường Duẫn Triết yên lặng dời một cái ghế nhỏ ra góc tường nhà ngồi, nịnh nọt nhìn Trang Thiển: “Trang lão đại, hắc hắc.”
Đường Duẫn Triết chỉ khi làm sai hoặc vào thời điểm làm chuyện xấu nào đó mới có thể cười như thế, Trang Thiển vuốt vuốt trán: “Cậu để thằng nhóc đó chạy?”
Đường Duẫn Triết xấu hổ xoa gáy: “Chỉ là lúc đó tôi đi WC, những lúc khác thì vẫn ở đó, trận pháp cảnh giác cũng không phản ứng, buổi sáng mới phát hiện thằng bé mất tiêu.”
“Kỳ thật cũng không thể trách cậu, ai biết được trong phòng còn có mật thất, hơn nữa còn thông ra bên ngoài.” Úc Mộng Dao cười cười nhìn cậu ta, trong nháy mắt xuân về hoa nở, “Nhưng mà cậu ăn cơm thì không có thịt gì hết.”
Đường Duẫn Triết vội vàng gật đầu.
Chú tư họ Trương vẫn khẩu khí chậm rãi như thế, mang theo sự khẳng định: “Cậu không biết, đều là tổ tiên đem đám quái vật đó dẫn đến đây.”
Cố Thần nhìn thôn trưởng, phát hiện ánh mắt đồng ý của ông ta.
Nhìn đám người cấp cao được hỏi mà chả ra cái gì, Úc Mộng Dao mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Ngài biết đứa trẻ ngoài thôn chứ, nó tên Trương Mộ Vũ…”
Nói còn chưa xong, thôn trưởng cùng chú tư họ Trương liền thay đổi nét mặt, trong mắt chú tư họ Trương là sự chán ghét cùng khinh bỉ, trong mắt thôn trưởng trừ bỏ chút áy náy còn thêm nỗi chột dạ. Chú tư họ Trương nắm gậy chống, hung hăng gõ vang xuống nền nhà: “Nhà bọn nó khiến ông trời mất hứng, đó là trừng phạt!”
Thôn trưởng nhìn thấy ánh mắt kinh nghi của mọi người, không khỏi có hơi xấu hổ, ông ta dù sao cũng còn khá non trẻ, hơn nữa trong thôn điều kiện gia đình thuộc dạng tốt nhất, tiếp nhận nền giáo dục phản phong kiến, cho nên việc đối đãi như vậy với một đứa trẻ khiến ông ta có chút lúng túng.
Tuy thôn trưởng nghĩ mấy chuyện đó quá tà môn rồi, nhưng những người này lại chả biết gì, thôi coi như là mệnh lệnh của tổ tiên đi! Nghĩ vậy, thôn trưởng khụ khụ hai tiếng: “Mấy vị đây không biết, người bề trên đã chỉ thị là phải trừng phạt cả nhà thằng bé, chúng tôi cũng không có cách nào.” Ông ta chỉ chỉ lên trời, biểu tình đầy vẻ thần bí.
Trương Thuận Niên đứng sau thôn trưởng cứ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Chú tư họ Trương thở hổn hển, trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy chán ghét: “Nó chính là sao chổi, là tai tinh.”
…..
Đề tài đến đây thì bỗng có chút xấu hổ, bọn Trang Thiển cự tuyệt hành vi yêu cầu đổi máy phát điện của thôn trưởng, chỉ giao nộp lương thực cho ba ngày. Tâm tình thôn trưởng có vẻ không tốt lắm, cũng không dây dưa thêm, dặn bọn họ lương thực về sau, có giao nộp thì đưa cho phòng hành chính là được rồi.
Trương Thuận Niên mang đám người Trang Thiển đến nơi ở, biểu tình là lạ.
“Trương huynh, chuyện đó thật ư? Thật là…” Đường Duẫn Triết chần chừ chỉa chỉa lên trời.
Sắc mặt Trương Thuận Niên hơi phức tạp hít sâu một hơi, lắc đầu: “Tôi cũng không biết nói sao, mọi người gặp Trương Mộ Vũ rồi chứ? Nó cũng quá đáng thương, nhưng mà…” Nói xong cậu ta lại hít một hơi, “Thật ra thì việc này có chút phiền toái, nhưng phần lớn người trong thôn lại cổ hủ, cũng không học hành gì nhiều, mọi người đừng hỏi nữa.”