Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 67 : Rời đi

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


Giữa trưa ngày hôm sau, Cố Hựu cười đến xuân phong đắc ý đi vào biệt thự nhỏ của Trang Thiển: “Ấy chà, mới rời giường đấy à.”



Cố Thần nhún vai: “Được rồi Anh ba, có chuyện gì không?”



“Không có gì thì anh không được đến tìm cậu em nhỏ của mình hả?” Cố Hựu thương tâm ôm tim.



Cố Thần xem tâm trạng y không tồi, cũng không để mắt tới y nữa, cùng Trang Thiển tiếp tục ‘ăn sáng’.



“Thôi, không vui gì hết.” Cố Hựu cười tủm tỉm đưa một túi tài liệu mới tinh, “Nhiệm vụ mới.”



Trang Thiển tiếp nhận nhìn nhìn, có chút kinh ngạc: “S thị? Xa vậy ư.”



Cố Thần cũng sáp lại, cùng Trang Thiển xen tư liệu: “Tang thi… rắn?”



“Đúng vậy, khu an toàn S thị phát đến tin tức xin giúp đỡ.” Một tay Cố Hựu chống cằm, ý cười vẫn lan tràn như trước, “Các em coi đây là du lịch nửa tháng đi, lúc về là tới hè rồi.”



Cố Thần cùng Trang Thiển nhíu nhíu mày, bọn họ cảm nhận được mình đang bị đẩy ra khỏi trung tâm bão tố phong ba. Trang Thiển quăng văn kiện sang một bên: “Không cần bọn em ở lại sao?”



“Khỏi đi, mấy đứa mà ở lại thì Trương lão gia tử khẳng định sẽ dốc toàn lực đối phó mấy đứa.” Cố Hựu nghiêng đầu, trừng mắt nhìn, cười càng thêm vui vẻ, “Tuy vui vẻ thật nhưng có chút không quá lễ phép, ngày hôm qua ông ấy lại bị huyết áp cao, lúc đó còn hôn mê nữa chứ.”



Trang Thiển nhướn mày: “Chỉ vì mấy dị năng giả đó?”



“Tất nhiên không phải rồi, ngày hôm qua nhân viên khoa nghiên cứu đều được đưa về khu an toàn, cụ Trần trực tiếp về ở bên chỗ chúng ta, dẫn theo một số lớn người, lão già Trương gia cũng phản ứng không kịp.” Cố Hựu hồi tưởng lại, bộ dáng cực kỳ hài lòng. “Mấy đứa đã làm gì? Cô bé con tên Trần Nguyệt cực kỳ nhớ mong đám người trong đội mấy đứa đó nha.”



Cố Thần đơn giản giải thích một chút.  



“Tóm lại, mấy đứa ra ngoài làm nhiệm vụ, quyết định thế đi.” Cố Hựu nhịp nhịp, xuân phong đầy mặt rời khỏi, “Anh còn có việc, đi đây.”




Trang Thiển nói tiếp: “Kêu thêm Mạnh Viễn, hoạt động trong tối là nghề của anh ta.”



Đường Duẫn Triết mau lẹ gật đầu, rồi mới cẩn thận hỏi han: “Đồ ăn vặt đều là của tôi?”



=. =



Trang Thiển khinh bỉ khoát tay: “Đều là của cậu.”



Đường Duẫn Triết mừng rơn rời đi.



Trang Thiển vào phòng, Cố Thần đã bố trí xong phòng ngủ đơn giản, tuy bọn họ luôn ngủ trong Mặc Huyền điện, nhưng bề ngoài cũng bày bố có lệ cho tốt chút.



Trang Thiển nhìn máy theo dõi đã bị vò thành một cục còn toát khói trên mặt đất: “Đều chuẩn bị xong rồi?”



“Ừ, Mộc Mộc, chúng mình nên nghỉ thôi, em vừa rồi có say máy bay mà.” Cố Thần sờ trán Trang Thiển, xác định trạng thái khiến hắn hài lòng.



Trang Thiển trong lòng khẽ động, lúc trên phi cơ cậu thật sự có chút không thoải mái, nhưng cậu nghĩ mình đã che dấu rất tốt. Nghĩ thế, hai mắt cậu không tự chủ nhiễm thêm ý cười, nâng đầu cắn nhẹ một ngụm trên cằm Cố Thần: “Em để Đường Duẫn Triết cùng Mạnh Viễn điều tra Chu Tễ.”



Cố Thần thuận thế hôn môi Trang Thiển, mang theo ý cười mở miệng: “Mộc Mộc nhìn ra à?”



“Dĩ nhiên.” Trang Thiển giữ chặt tay Cố Thần, cảnh tượng chung quanh hai người biến đổi, đã đến đào nguyên, “Mục đích của công hội mạo hiểm giả không chỉ riêng B thị thôi ha?”



“Vẫn là Mộc Mộc hiểu anh, Cẩm Thư đã đến một khu an toàn lớn, chúng ta tạm thời không vội.” Cố Thần bị Trang Thiển kéo tới vườn trái cây, lập tức hiểu được ý đồ của người yêu, bắt đầu hỗ trợ.



Sau khi tu luyện lại ăn trái cây ướp lạnh thì thiệt không tồi chút nào.