Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 77 : Cứu Viện

Ngày đăng: 10:32 18/04/20


Vũ trấn là một thành thị nhỏ tuyến ba, trên bản đồ thì rất khó tìm vị trí của nó, nhưng vì lẽ khu vực xa xôi, dân cư thưa thớt, đồng thời đất trống có không ít, cho nên sau mạt thế Vũ trấn khai phá chỗ đó thành một khu an toàn cỡ nhỏ, nơi đó cũng chỉ toàn dân bản xứ không muốn rời quê, về sau lục tục có một ít người xứ khác tới.



Tuy nhiên cảnh đẹp mau phai, gần thôn trấn càng ngày càng nhiều tang thi, trước kia chưa bao giờ xuất hiện tang thi cap cấp giờ lại có một con, tổn thất dị năng giả cao cấp nhất thôn. Vốn tưởng đến đó thì chấm dứt, nhưng vài hôm sau, vô số tang thi cấp thấp vây quanh khu căn cứ loại nhỏ này, đạp đổ tường rào, chiếm cứ nơi đó.



Mặt trời cứ theo lẽ thường mà nhú lên, hừng đông càng lúc càng sớm hơn, ánh mặt trời cũng càng lúc càng chói lóe, nhưng người dân Vũ trấn cũng không ham thích vẻ đẹp bên ngoài. Bọn họ hư nhược (X: suy yếu, mệt mỏi) trốn trong phòng, chỉ khi cực kỳ đói mới ăn một miếng nhỏ lương thực không nhiều nhặn gì, qua khe hở từ bức màn tuyệt vọng nhìn tang thi dày đặc dưới lầu. Đúng vậy, sau khi tang thi đột phá tường rào, không ít người trốn vào tòa nhag khu dân cư, tang thi bị cửa thép lớn cản lại, đồng thời cũng gây trở ngại cho người may mắn sống sót ra ngoài tìm thức ăn nước uống.



Vũ trấn cực im ắng, chỉ có tiếng tang thi đập cửa sắt vang lên không ngừng.



Phanh… Phanh…



Một tiếng tiếp một tiếng, hệt như nện vào lòng người, nện hy vọng tới dập nát.



Nhưng hôm nay dường như có hơi khác, bởi vì tang thi dưới lầu đột nhiên trở nên nóng nảy, sau đó những người may mắn sống sót trốn trong phòng chợt nghe thấy tiếng ô tô, sau đó là tiếng súng.



Cứu viện! Không ít người kích động dán vào cửa sổ trông ra ngoài, cho dù chỉ nhìn thấy rừng tang thi thì cũng không nghĩ dời tầm mắt.



Tiểu đội Mặc Huyền đứng trên nóc xe, xung quanh là một vòng quân nhân cầm súng bắn, bọn họ đang đối phó đám tang thi tới gần xe. Đằng trước, phần vốn là đường lại bị tang thi dày đặc chắn hết, hoàn toàn không thể lưu thông, màn tang thi đang nhanh chóng đi tới xe quân dụng bên này, thế nên phía trước càng lúc càng lấn tới, ngay cả đường rút lui cũng không còn.



Cố Thần vung tay lên, lôi sét thiệt lớn được ném về phía mặt đất, nháy mắt tạo ra một hố lớn. Chỗ hố liền bị đám tang thi nhồi đầy, dị năng giả khác cũng bắt đầu công kích. Các loại dị năng quăng ném tạo ra một con đường, xe quân đội tiến vào Vũ trấn.  



Đây là tiểu đội khoảng nghìn người tới cứu viện, Vũ trấn ước chừng hơn trăm người sống sót, phân bố trong những toàn nhà nơi tiểu khu, cần chậm rãi tìm kiếm.Sau khi đơn giản quét sạch, tiểu đội đều phân ra, tự hành động.



Đại đao của Úc Mộng Dao vung lên, dùng bạo lực phá mở một cánh cửa đóng chặt, Vũ trấn đã hết thức ăn nước uống khá lâu, bọn họ không xác định được bên trong có người sống sót đang hôn mê hay không, nên cần phải vào từng nhà tìm.



Thực đáng tiếc, cửa vừa mở, một con tang thi bình thường liền nhào qua, bị mũi tên của Đường Duẫn Triết ghim vào trán. Lúc này, một con tang thi khác chợt xông tới, Mạnh Viễn kịp lúc quất nát đầu nó. Trên mặt đất có hai thi thể còn thập phần nguyên vẹn đầy đủ, còn một người khác thì đã bị phá bụng, thực dễ hiểu, hai người trốn tốt rồi sau đó có một người đột nhiên bến dị, tạo thành bi kịch.



Phòng ốc tiểu khu trước mạt thế là loại tiểu hộ, cả đội đứng bên trong thì rất áp lực. Tòa nhà có mười ba lầu, mỗi tầng ba hộ; Trang Thiển vung tay lên, tiểu đội liền tản ra, phân nhau đi tìm kiếm.



Thiệt bất hạnh, cả tòa lầu mà chỉ ba hộ có người may mắn còn sống, người trong số hai hộ đó gần như đã hôn mê; Mạnh Viễn cùng Diệp Cảnh Trình chuyển người tới cửa hộ cuối cùng, trong hộ này có người, họ cách cửa mà giao tiếp với bên ngoài.



“Mấy người xác định là bên ngoài không còn tang thi nữa chứ?” Cửa gắt gao đóng chặt kín, trong cửa là giọng một người phụ nữ trung niên cảnh giác hỏi, ngữ khí đề phòng.



Diệp Cảnh Trình mở miệng: “Đương nhiên, làm ơn mở cửa, thưa bà.”



Cửa mở ra, một người phụ nữ mặc quần dài áo tay dài đứng bên trong, quần áo bà ta đã nhăn nhúm, tóc dính bết vì không có nước tắm rửa, tuy nhiên trên mặt bà ta là sự vui sướng và nụ cười tươi: “Thật tốt quá, chúng tôi rốt cuộc được cứu rồi.”



Bên trong phòng còn có một người đàn ông trung niên cùng một đứa trẻ khoảng 10 tuổi, ngay khi năm người khác may mắn sống sót đang hôn mê được Mặc Huyền tiểu đội đưa vào phòng, nụ cười của người phụ nữ hơi cứng lại, chân mày tinh tế khẽ nhíu lại ra vẻ không tình nguyện. Người đàn ông bên cạnh húc cùi chỏ vô người bà ta, bà lập tức thay đổi nét mặt.



Người đàn ông chà chà tay, vội vàng và khát vọng nhìn Mặc Huyền tiểu đội: “Mấy người có thức ăn chứ?”



Đường Duẫn Triết từ trong túi đựng đồ lất ra ba bình nước suối, hai bịch bánh bích quy cùng một ổ bánh mì nhỏ: “Đây là lương thưc tiêu chuẩn bên căn cứ cấp cho người sống sót, đối với trẻ con thì bánh mì dễ tiêu hóa hơn.”
“Anh đã ăn chưa?” Gã mỗi lần đều hỏi.



Luôn nhận được câu trả lời: “Tất nhiên, anh phải bảo vệ em nữa mà, sao có thể bạc đãi mình được chứ…”



……….



Thời điểm rời khỏi phòng, Diệp Hi Văn trầm mặc, cậu nhóc nhìn thoáng qua căn phòng, trong lòng nghĩ, nếu như đến sớm một chút là tốt rồi, thế thì sẽ không thảm đến vậy.



Nghĩ xong cậu mới sửng sốt, sau đó yên lặng đuổi kịp bước chân của những người khác. Thì ra bọn họ đưa ra trợ giúp đơn giản cho người khác lại có thể quan trọng như vậy… Cậu nghĩ rồi, nếu người chờ đợi cứu viện là thế, cậu sẽ nguyện ý nỗ lực.



Về sau Mặc Huyền tiểu đội không ngừng dọn dẹp.



Bọn họ tìm được gã đàn ông cưỡng bức phụ nữ ở cùng tầng, tên cặn bã đó giết chết người cùng lầu chỉ vì chút thức ăn.



Bọn họ kiếm được một gia đình, cụ già đã đói đến hấp hối, đứa trẻ vẫn còn hoạt bát hiếu động, trong phòng bếp thậm chí còn cả một túi gạo.



……..



Đồng thời, họ còn gặp được một đôi tình lữ không rời không bỏ, người đàn ông ôm vợ mình nằm trên giường, thức ăn sớm chẳng còn, nếu không phải kịp tới cứu viện, bọn họ có lẽ sẽ vĩnh viễn ngủ bên nhau như thế.



Họ còn thấy qua một người mẹ vô tư (X: vô tư ở đây là chỉ không vụ lợi, kh mục đích), sau khi cạn lương thực cô vẫn luôn dùng máu của mình đút cho đứa con trai bốn tuổi của mình, để không hấp dẫn tang thi, cô thậm chí còn phải lê thân thể suy yếu sứt thuốc băng bó thiệt dày trên đầu ngón tay của mình.    



………..



Nhưng nhiều hơn, bất quá chỉ là người bình thường… họ có lẽ không ‘lương thiện’; hàng xóm cầu cứu dưới móng vuốt tang thi, họ lại đóng chặt cửa phòng; nhưng họ cũng không hẳn ‘gian ác’, bọn họ thật tâm cảm ơn trợ giúp từ quân đội, có người sau khi được cứu sẽ trợ giúp người khác. Ham sống kích thích bọn họ gắng sống sót, bọn họ không lợi hại, không có dị năng, chật vật gian nan còn sống, tựa như nhúm lửa cháy mãi không tắt, đại biểu tiếp diễn cho những người bình thường.



Trong đó cũng có người vênh mặt hất hàm sai khiến, lại luôn bị tiểu đội Mặc Huyền ngó lơ.



Có người ác độc không thuốc trị, trực tiếp chết trong tay Mặc Huyền tiểu đội, thả đám tiểu nhân về núi có đôi khi sẽ quang minh chính đại tạo ra một tên địch cực kỳ đáng sợ.



Cũng có người xin xỏ gia nhập tiểu đội Mặc Huyền, tình nguyện trả giá hết thảy để theo họ, cuối cùng lại bị uyển chuyển chối từ.



………….



Lúc này Diệp Hi Văn đã bình tĩnh hơn nhiều, chân chính hiểu được ý nghĩa đội hữu. (X: đội hữu – nghĩa sâu hơn từ bạn bè đồng đội, nó bao quát của hai từ)



Cùng tắc độc thiện này thân, đạt tắc kiêm tể thiên hạ. (X: đã chú thích ở c76)



Bảo vệ bản tâm của mình, chớ để sự hỗn loạn nơi mạt thế này làm hoa mắt.