Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 12 : Người xưa có nói

Ngày đăng: 09:27 18/04/20


Đồ ăn buổi sáng cũng thực đơn giản, An Á Phi ăn xong liền không có việc gì, thập phần hoài niệm những ngày ở nhà chăm sóc lương thực.



An Á Phi kêu Đông Viễn tới, hai người liền bắt đầu đi dạo trong Lục phủ.



“Đây là hoa viên?” An Á Phi nhìn màu sắc rực rỡ trước mắt, thật hiếm có cảm giác đi dạo chơi ngắm hoa, nhưng mà mùi hoa này có phải quá nồng hay không?



Đông Viễn nói: “Đúng vậy, đây là thiếu gia sai người làm.”



An Á Phi có chút kinh ngạc, sau đó trong lòng lại cảm thấy chút buồn cười, “thiếu gia nhà ngươi thế nhưng lại là người luyến tiếc hoa.”



Đông Viễn kéo kéo khóe miệng, vì sao khi hắn nghe lời này, cũng không có cảm giác đang khen thiếu gia nhà mình?



“An công tử, phía trước là vườn trái cây, bên cạnh là vườn rau.” Đông Viễn đi ở bên cạnh, làm tròn trách nhiệm làm người dẫn đường.



“Thế nhưng vườn trái cây cùng vườn rau cũng có?” An Á Phi khiếp sợ, Lục phủ rốt cục rộng bao nhiêu.



“Đúng vậy, thời điểm thiếu gia rảnh rỗi, sẽ để ý vườn trái cây cùng vườn rau một chút, bình thường đều là hạ nhân trong phủ chăm sóc.” Đông Viễn cẩn thận kể lại.



“thiếu gia nhà ngươi bình thường thật đúng là nhàn rỗi.” An Á Phi bĩu môi, khó trách suốt ngày chạy tới nhà hắn.



“Có sâu không?” Nghe thấy có vườn trái cây cùng vườn rau, An Á Phi muốn đi tới, nhưng lại sợ những động vật nhuyễn thể.



Đông Viễn hiển nhiên biết hắn sợ những thứ này, khẽ cười nói, “An công tử xin yên tâm, vườn trái cây cùng vườn rau đều dọn dẹp rất là sạch sẽ.”



Ánh mắt An Á Phi sáng lên, ý tứ chính là không có sâu? “Vậy còn không mau đi.” Rất là có hứng trí đi tới.



Vườn trái cây kỳ thật không lớn, cẩn thận đếm cũng chỉ có hai mươi cây ăn quả, thế nhưng loại nào cũng có.



Cây đào, cây mận, cây lê, cây táo, thế nhưng còn có cây xoài.



Nhìn thấy những quả lớn này nặng trĩu xuống, ánh mắt An Á Phi đều mê mị.



Những cây này cũng tới thời gian thu hoạch rồi, vậy sẽ là cảnh vật như thế nào đây.



“An công tử, cầm lấy.” Đông Viễn đưa cho hắn một quả đào, thế nhưng mà đã rửa qua.



An Á Phi tiếp nhận, cũng nói cảm ơn, hiếu kỳ nói: “Ngươi khi nào thì hái được, lại còn rửa sạch?” Động tác sao có thể nhanh như vậy.



“Vừa mới hái.” Đông Viễn cười thực khiêm tốn.



An Á Phi lé mắt nhìn hắn, cùng một đức hạnh với thiếu gia nhà hắn.
An Á Phi vừa xới cho chính mình một chén, còn chưa có cho vào miệng, bát trên tay liền không thấy.



Ngọa tào, gặp quỷ ?



An Á Phi cảm thấy có chút kinh khủng.



« Phi nhi đây là rang cơm gì, ăn ngon lắm. » Lục Hàn Tình ăm một ngụm cơm trong bát, hai mắt híp lại, hương vị thật là tốt.



« Ngươi là cường đạo sao ? » Hắn đang nghĩ, rõ ràng là trời sáng sao lại có quỷ.



Nhìn thấy bát cơm vốn là của chính mình lại bay vào miệng người khác, An Á Phi đột nhiên cảm thấy tay thật ngứa ngáy, thật sự là rất cho nam nhân này một quyền.



Hung hăng trừng mắt người đang ăn rất là mỹ mãn, An Á Phi xoay người cầm một chén khác múc cho mình một chén cơm tràn đầy, ngồi ở một bên bắt đầu ăn.



Đông Viễn cùng Tây Nam đứng ở bên ngoài phòng bếp, rất là khó xử.



Nên đi vào hay là không đây ? thật là thơm, bọn họ giữa trưa cũng không có ăn cơm thật tốt, cơm khó ăn như vậy, làm sao mà nuốt trôi.



An Á Phi ăn một chén, liền no, nhìn thấy còn một ít cơm rang, quyết định mặc kệ, « Ta muốn đi ngủ, ngươi ăn chết đi. » Trước khi đi, An Á Phi trừng mắt nhìn vẻ mặt nam nhân đắc ý, trong lòng oán thầm, thật đúng là ngây thơ.



« An công tử đi thong thả.” Đông Viễn cùng Tây Nam nhìn theo An Á Phi đã đi xa, nháy mắt vọt vào nhà bếp.



Đợi ăn xong cơm trong nồi chưa thấy qua, lúc này mới thở dài: “Thiếu gia, ngươi thật là nhìn xa, đồ ăn An công tử làm còn ngon hơn so với đầu bếp béo làm nữa.”



Lục Hàn Tình không vừa lòng nhìn hai thủ hạ của mình, đó là Phi nhi rang, đó là người hai kẻ không có nhãn lực như các ngươi có thể gặp sao.



Đông Viễn nhìn tầm mắt lạnh lùng của thiếu gia nhà mình cười gượng một tiếng, lôi kéo Tây Nam vẫn còn chưa thỏa mãn nhanh chóng rời khỏi nhà bếp.



Thiếu gia thật sự là rất dọa người.



Tây Nam oán hận, “Thiếu gia thật là keo kiệt.” Bọn họ bởi vì hắn nên mới không có cơm ăn, làm sao có thể ngay cả chút cơm cũng trừng bọn họ.



Trong lòng Đông Viễn rất là đồng ý.



Đầu bếp béo đi vào phòng bếp, nhìn thấy mấy hạt cơm linh tinh trong nồi, thật sự là so với chính mình làm còn tốt hơn sao?



Lục Hàn Tình đi tới vỗ vỗ vai hắn, “Làm thật không sai, buổi tối tiếp tục cố gắng.” Sau đó vừa lòng rời đi.



Đầu bếp béo khóc không ra nước mắt, khen ngợi như vậy hắn tuyệt đối không muốn.