Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 13 : Đồn đãi không thể tin

Ngày đăng: 09:27 18/04/20


An Á Phi mở mắt nhìn đỉnh giường, khóe mắt có một hàng nước mắt chảy xuống gối đầu, tạo ra một vùng ẩm ướt nhỏ.



Trong lòng ê ẩm hoài niệm, làm cho hắn khổ sở không chịu được.



Thật là muốn trở về.



Nghĩ muốn ở bên cha mẹ, còn có ông nội  bà nội, ông ngoại bà ngoại, còn có anh trai.



Chính là có lẽ về sau sẽ không trở về được.



Cảnh tượng trong mộng thật là ấm áp, cho dù đã thoát khỏi cảnh trong mơ, loại hương vị gia đình ấm áp này, giống như là vẫn ở bên cạnh.



Không biết cha mẹ thế nào, phát hiện không thấy chính mình, có thể khổ sở muốn đi theo hay không.



Ông nội bà nội đã lớn tuổi như vậy, không biết hiện giờ thân thể có khỏe hay không.



Thế nhưng còn tốt, bên người bọn họ còn có anh trai, cho dù thiếu mình, hẳn là cũng sẽ không quá khó khăn.



Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến thời gian sau này không thể ở bên người nhà mà mình yêu thương, sợ họ sẽ quên mất chính mình, An Á Phi liền cảm thấy đau lòng đến hô hấp cũng khiến hắn khó khăn.



Đến nơi này lâu như vậy, vẫn cố gắng không nghĩ tới người nhà, chính là vì không muốn chính mình quá mức khổ sở.



Bởi vì cuộc sống ở dị thế, đã là chuyện thật ở trước mắt, nếu mà nghĩ nhiều, sẽ làm cho chính mình mất đi dũng khí tiếp tục sống tốt ở đây.



Nhưng mà không có gắng nghĩ tới, không có nghĩa là chính mình sẽ không nghĩ đến. Chính là mỗi lần nhờ tới, bản thân đều nhanh chóng cắt đứt phần tưởng niệm này.



Thật là rất nhớ bọn họ.



« Phi nhi sao lại khóc ? » Lục Hàn Tình ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn chăm chú người đang nằm trên giường với hai hàng nước mắt.



An Á Phi nghiêng đầu, “Ngươi vào khi nào ? » Cũng không phải quỷ, làm sao mà cả thanh âm cũng không có.



« Ngay từ đầu. » Lục Hàn Tình giơ tay ôn nhu lau đi nước mắt hở khóe mắt hắn, vì sao lại khóc.



An Á Phi không nói gì nhìn hắn,  phải nói làm sao chính mình lại ở đây khóc, thật đúng là rất mất mặt.



Lục Hàn Tình khẽ cười nói : « Ta cho người làm một ít điểm tâm, Phi nhi có muốn ăn không ? »



« Muốn. » An Á Phi trả lời rất kiên quyết.



« Vậy nhanh đứng lên đi, ta cho người mang nước vào cho ngươi rửa mặt. » Lục Hàn Tình xoa xoa đầu hắn, đứng dậy đi ra ngoài.



An Á Phi nháy mắt ngây người, người này làm sao lại đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy ? thuộc tính chuyến biến không phải quá nhanh chứ ?
Lam Nhan Phi nhếch mi, « Trước kia ta cũng kêu như vậy. » Khi đó sao không thấy hắn đưa ra dị nghị.



Lục Hàn Tình hừ nói : « Sau này kêu tiểu Phi. » giọng nói thực kiên trì.



Lam Nhan Phi ý vị thâm trường nhìn thoáng qua hai người, nhún vai, « Tiểu Phi thì tiểu Phi. »



An Á Phi không nói gì nhìn hai người, này, có phải là quên hỏi đương sự là hắn hay không ?



Hắn không có cảm giác tồn tại, hay là không có quyền lợi nói ?



Lục Hàn Tình giơ tay xoa xoa đầu của hắn, đưa cho hắn một khối điểm tâm, « Phi nhi điểm tâm này ăn ngon lắm. »



An Á Phi bất mãn trừng hắn một cái, lão tử cũng không phải cái máy ăn, không cần mỗi lần đều dùng đồ ăn để dời đi lực chú ý của hắn, thật sự là không có sáng kiến.



Lam Nhan Phi thú vị ở một bên nhìn hành động của hai người, hơi hơi híp mắt, xem ra Hàn Tình đúng là động tâm với tiểu Phi ?



Lục Hàn Tình ôn nhu nhìn An Á Phi đang cúi đầu chọn điểm tâm trong đĩa, đầu cũng không nâng nói : « Nói một chút đi, đồn đãi trên phố là như thế nào ? »



Hắn cũng không cảm thấy, đồn đãi này là vô duyên vô cớ tới.



« Chính là như vậy. » Lam Nhan Phi nằm nghiêng ở trên ghế, mi mắt nửa buông xuống.



Lục Hàn Tình nghe vậy nhíu mày, « Lại cãi nhau ? »



Lam Nhan Phi miễn cưỡng ngẩng  đầu nhìn bên ngoài đình, « Ngươi còn không biết hắn. » Nếu thật sự cãi nhau thì tốt rồi.



Lục Hàn Tình nâng chung trà lên cảm thụ nhiệt độ một chút, sau đó đưa đến cho An Á Phi, « Làm sao lại thế này ? »



Thanh âm Lam Nhan Phi lạnh nhạt  nói : « Kha gia. » Phun ra hai chữ, liền không mở miệng nói nữa.



Hai mắt Lục Hàn Tình lạnh lùng, « Hai huynh đệ kia đều đến trấn Bắc Khẩu ? » trong thanh âm còn mang chút hàn ý.



Lam Nhan Phi không nói gì gật đầu.



An Á Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Hàn Tình, đây là làm sao ? Làm sao lại bùng phát lãnh khí ?



Lục Hàn Tình trấn an xoa xoa đầu hắn, cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì.



An Á Phi bất mãn quay đầu ném đi cái tay trên đầu, đã nói là không được sờ đầu chính mình, làm sao lại không nhớ được.



Thật sự là phiền thật.