Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
Chương 14 : Thật muốn ói
Ngày đăng: 09:27 18/04/20
Gió thổi ngoài định thật nhẹ nhàng, mang theo một chút mùi hương cỏ xanh, ngửi thấy thực tươi mát.
Trong đình thực im lặng, đôi mắt hoa đào của Lam Nhan Phi mang theo mê ly thản nhiên nhìn về một nơi nào đó ở ngoài đình, Lục Hàn Tình một bên để ý An Á Phi, một bên cuốn theo suy nghĩ.
Duy nhất không có gánh nặng gì, đại khái cũng chỉ có An Á Phi đang cúi đầu ăn điểm tâm.
Hương vị của điểm tâm này thật không sai, lúc trở về phải tự mình làm thử xem.
Lam Nhan Phi quay đầu nhìn thoáng qua An Á Phi, khóe miệng cong lên, “Ngươi cũng để ý một chút đi, nếu không, không để ý một chút là sẽ bị huynh đệ mình hãm hại.”
Ánh mắt Lục Hàn Tình băng hàn, lạnh lùng nói: “Ta thật sự muốn nhìn một chút hai huynh đệ kia còn muốn làm ra chuyện gì.”
“Không cần quá sơ suất, hai huynh đệ kia, một người thì thích giả bộ, một người thì tâm địa ngoan độc.” Lam Nhan Phi nhàn nhạt nhắc nhở, trong giọng nói còn có một chút nản lòng.
Lục Hàn Tình nhìn hắn, “Cho tới bây giờ vẫn không gặp không nói chuyện với ngươi nên ngươi ủ rủ như vậy.”
“Chính là có chút mệt mỏi.” Lam Nhan Phi khẽ cười một chút, vẻ mặt thoạt nhìn thật bi thương.
Lục Hàn Tình cũng không biết nên an ủi bạn tốt của mình như thế nào, chỉ nói: “Ngươi nên tin tưởng Thiểu Lan, cũng nên tin tưởng bản thân mình hơn.”
Lam Nhan Phi lắc lắc đầu, không nói nữa.
Có thời điểm hắn cũng rất muốn tin tưởng, cũng muốn tin tưởng vào bản thân mình nhiều một chút, chính là, sự thật thường thường không như mong muốn, quá mệt mỏi.
“Tóm lại tự ngươi nghĩ tốt, nếu trong phủ không thoải mái, có thể đến chỗ ta ở một thời gian. Hoặc là đi biệt viện cũng được.” Lục Hàn Tình đứng dậy, lôi kéo An Á Phi đi ra đình.
“Nói như thế liền đi sao?” An Á Phi rất không thỏa mãn, hắn còn có hai loại điểm tâm khác biệt còn chưa có nghiên cứu ra được, “Bằng hữu kia của ngươi bộ dạng thoạt nhìn không vui vẻ, không ở cùng hắn tiếp sao?”
“Không cần.” Lục Hàn Tình xoa xoa đầu hắn, có một số việc chính mình phải tự hiểu rõ, người ngoài không thể nhúng tay vào.
An Á Phi xem thường, đối với đôi tay luôn chấp nhất xoa đầu chính mình, đã không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Đúng rồi, vừa rồi các ngươi nhắc tới Kha gia, đã có chuyện gì xảy ra sao?” An Á Phi cảm thấy kỳ quái, vừa rồi hai người vừa nhắc đến chuyện này không khí liền không đúng lắm.
“Nếu không có gì vội, mời Kha nhị công tử đi phòng khách chờ trong chốc lát.” Lục Hàn Tình hướng đến Tây Nam ở một bên, “Mang Kha nhị công tử đi phòng khách.”
Nói xong liền xoay người đi đến tiểu viện tử của chính mình.
Hai huynh đệ Kha gia trước nay đều như hình với bóng, Kha Mạo Quân ở trong này, vậy Kha Mạo Quân nhất định là đi tiểu viện tử của chính mình.
Nghĩ đến đây, trên người Lục Hàn Tình liền tỏa ra hàn khí.
Kha Mạo Quân nhếch mi nhìn Lục Hàn Tình đi xa, đi theo bên người Tây Nam nói: “Thiếu gia nhà ngươi giống như thực sốt ruột.”
Tây Nam cười mà không đáp.
Kha Mạo Quân cũng không nói gì, trên mặt thủy chung mang mỉm cười.
Trong tiểu viện tử, không khí không thể nói là tốt.
An Á Phi lạnh lùng nhìn Kha Mạo Khiêm ở trước mặt, lạnh nhạt nhắc nhở nói: “Kha đại công tử, hy vọng ngươi chú ý một chút thân phận của chính mình, đây là Lục phủ, mà không phải Kha phủ của ngươi, không nên động thủ động cước mới tốt.” Nói xong hung hăng bỏ ra nắm tay bị hắn nắm.
Muốn động thủ đánh hắn? Cũng phải xem hắn có đồng ý cho người khác đánh hắn hay không.
Kha Mạo Khiêm hiển nhiên thực khiếp sợ, “Ngươi có võ công?” Không, không đúng, tên nhà quê này hẳn là rất yếu đuối đi, vậy làm sao có thể dễ dàng kiềm chế tay của chính mình.
An Á Phi mặt kệ hắn, hắn mới không phải có võ công gì, chỉ là cầm nã thủ mà thôi.
Thân là nhị thiếu gia của An gia, công phu phòng thân là phải học, cầm nã thủ chẳng qua là một trong số đó mà thôi.
Vẫn không biểu hiện ra ngoài, đó là bởi vì không có cơ hội.
Ông nội vẫn giáo dục hắn, thuật phòng thân là để đối phó với người tâm hoài bất quỹ, mà không phải dùng với người không có ác ý với chính mình.
Lục Hàn Tình đứng ở hành lang gấp khúc, xem ra chuyện vừa rồi xảy ra ở trong tiểu viện tử hắn đã nhìn thấy toàn bộ, trong lòng cũng khẳng định với phán đoán của chính mình, xem ra, nên viết cho a cha một phong thư, nếu a cha biết nhất định sẽ rất vui vẻ.