Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
Chương 15 : Nóng đến không ngủ được
Ngày đăng: 09:27 18/04/20
“Phi nhi.” Lục Hàn Tình nghiêm mặt đi vào tiểu viện tử, giơ tay ôm lấy An Á Phi, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt khó coi của Kha Mạo Khiêm, nói với Đông Viễn mới từ phòng bếp trở lại, “Đông Viễn, đưa Kha đại công tử đi tiền thính.”
Cảm nhận được nhiệt độ trên lưng, An Á Phi xem thường, ni mã vừa tiến đến liền chiếm tiện nghi của lão tử. Nếu không phải vì muốn đả kích Kha đại công tử, hắn làm sao có thể để bàn tay trên lưng mình được yên.
Đông Viễn nhìn thoáng qua sắc mắt đen như đáy nồi của Kha Mạo Khiêm, không cung kính lắm nói: “Kha đại công tử mời.”
Kha Mạo Khiêm hung hăng nhìn tư thế hai người chặt chẽ cùng một chỗ, hai mắt sắp phun lửa, trong lòng lại bốc lên sát ý, tên nhà quê chết tiệt này, căn bản không xứng với Hàn Tình.
Khi hai người kia đi ra khỏi sân, An Á Phi liền uốn éo thân thể, thoát ra khỏi cảnh tay trên lưng, xoay người một lần nữa ngồi trên ghế, “Đây là một trong hai huynh đệ Kha gia mà buổi sáng ngươi nói?”
“Ừ.” Lục Hàn Tình ngồi vào bên người hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
An Á Phi không hiểu ra sao nhìn hắn, “Làm sao lại dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn ta?”
Lục Hàn Tình mỉm cười lắc đầu, nói: “Cậu của Kha gia huynh đệ chính là thừa tướng đương triều.”
“Khó trách lại kiêu ngạo như vậy.” An Á Phi giật mình, thì ra là có chỗ dựa vững chắc.
“giữa trưa cùng ta đi tiền thính ăn cơm không?” Lục Hàn Tình múc cho mình một chén đậu xanh, nhẹ nhàng uống một ngụm.
An Á Phi lắc đầu, ngu ngốc mới đi, “Tự ngươi đi tiếp bọn họ đi, ta không đi.” Lại không quen, hơn nữa người ta rõ ràng coi mình là tình địch. Tuy rằng hắn cảm thấy chính mình thực vô tội, nhưng mà người ta lại không biết, thật sự là oan ức.
Lục Hàn Tình gật đầu, “Cũng tốt, ta cũng không muốn ngươi tiếp xúc quá nhiều với hai huynh đệ kia.” Cứ duy trì được cá tính thuần túy là tốt rồi.
An Á Phi nhếch mi nhìn hắn một cái, nghĩ đến một bàn đồ ăn giữa trưa kia, có chút ngượng ngùng nhắc nhở nói: “Khụ, đồ ăn giữa trưa, ngươi không nên ăn nhiều.” Hắn thật sự sợ Đông Viễn dặn dò nghiêm túc, khiến cho đầu bếp béo thật sự phát huy.
Lục Hàn Tình không hỏi vì sao, gật gật đầu, đứng dậy nói: “Ta sẽ kêu Đông Viễn dặn dò đầu bếp khác làm đồ ăn cho ngươi.”
“Không cần không cần, ta không đói.” An Á Phi nhanh chóng xua tay, đùa cái gì vậy, đồ ăn như vậy, làm sao có thể nuốt trôi.
Đáy mắt Lục Hàn Tình mang ý cưới, “Vậy đi, nếu đói bụng, ngươi dặn dò Đông Viện kêu nhà bếp làm đồ ăn cho ngươi là được, ta đi trước.”
An Á Phi miễn cưỡng gật gật đầu, nhìn chén canh đậu xanh trên bàn chưa uống xong ngẩn người.
An Á Phi nghe vậy nhướng mày, sờ sờ cằm, hai huynh đệ này muốn làm khó sao?
Chánh chủ không ở, chuyện chiếu trúc đương nhiên là bị mắc cạn.
Thời điểm buổi tối, An Á Phi còn muốn tự mình đi phòng bếp làm đồ ăn, Đông Viễn từ bên kia truyền lời tới, nói thiếu gia muốn hắn cùng đi đến tiền thính dùng bữa tối.
“Hai huynh đệ kia đi rồi?” An Á Phi hỏi Đông Viễn.
Đông Viễn lắc đầu.
An Á Phi nhất thờ không vừa lòng, “Không đi thì kêu ta đi làm chi?” Chẳng lẽ tên kia nhìn không ra Kha đại công tử không thích hắn sao?
Đông Viễn oán thầm, đương nhiên là cho ngươi cùng đi nếm đồ ăn kỳ quái. Ngoài miệng lại nói: “Thuộc hạ cũng không biết.”
An Á Phi nhíu mày, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định đi. Thế nhưng trước khi đi, phải lo lắng cho dạ dày của chính mình trước rồi nói sau.
Đông Viễn nhìn bóng dáng hắn đi đến phòng bếp, đáy lòng chia buồn cho thiếu gia nhà mình một chút, kế hoạch muốn cho An công tử cùng thiếu gia ăn cơm, đoán chừng là không có khả năng.
An Á Phi không có làm khác, chính là làm một cái cơm bao, nghĩ nghĩ lại làm thêm một cái.
Đông Viễn tò mò nhìn gói cơm được bao bằng lá cây thơm phức trên tay hắn, “An công tử, đây là đồ ăn gì?”
Đầu bếp béo cũng thấy kì, hắn từ nhỏ học làm đồ ăn rất nổi danh, bởi vì sự phụ hắn là ngự trù, đương nhiên là không thể dạy cho hắn những món ăn vặt bình dân, bởi vậy hôm nay hắn nhìn thấy món này, hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua.
An Á Phi không nói gì, dù sao những món đồ ăn hắn làm ở đây đều chưa từng nghe thấy? “Cái này gọi là cơm bao, rất tiện mang đi khi ra ngoài.” Vừa nói vừa đem cơm bao lại chắc chắn dùng một tầng giấy dầu bao tốt rồi cất vào trong quần áo.
Vừa lòng vỗ vỗ, cổ nhân chỉ có điểm này tốt, quần áo vừa lớn vừa dài, cho dù để đồ vật gì đó vào, nếu không nhìn kĩ, thì cũng khó có thể phát hiện ra được.
“Đi thôi, Đông Viễn.” An Á Phi liền cất hai nắm cơm bao rồi đi ra khỏi phòng.
Đông Viễn ở phía sau oán thầm, An công tử đây là tính toán làm gì?