Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 16 : Phải làm cái gì

Ngày đăng: 09:27 18/04/20


Trong đại sảnh, một bàn đồ ăn đấy sắc hương, ngửi cũng rất thơm.



Lục Hàn Tình ngồi ngay ngắn ở chủ vị, mặt không chút thay đổi, nội tâm cũng thực đau khổ.



Nhìn một bàn đồ ăn này, rất có cảm giác lấy đá đập chân mình.



Thật sự là một chút cũng không muốn ăn.



Lục Hàn Tình ở trong lòng thở dài thật sâu.



Khóe miệng Kha Mạo Khiêm run rẩy nhìn một bàn đồ ăn giống như đúc bữa trưa, nháy mắt cảm thấy dạ dời sông lấp biển, run rẩy lợi hại.



Một bên ở trong lòng nguyền rủa tên nhà quê kia.



Kha Mạo Quân tuy rằng mỉm cười, nhưng khóe miệng hắn có chút cừng ngắc, liền biết rằng giờ phút này cũng không thoải mái như mặt ngoài.



Sớm biết vậy buổi chiều nên trở về.



Tây Nam hầu hạ bên cạnh bình tĩnh nhìn ra phía ngoài cửa lớn.



“A, Làm sao lại không ăn, không cần chờ ta.” An Á Phi thoải mái bước vào, vẻ mặt sung sướng bước vào trong đại sảnh.



Vẻ mặt Lục Hàn Tình giống như băng tuyết vừa tan, đứng dậy vì hắn kéo ra một chiếc ghế bên người chính mình, vẻ mặt sủng nịnh, “Phi nhi, ngồi ở bên cạnh ta.”



An Á Phi đi đến bên người hắn, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào, đương nhiên đây là giả vờ.



Vốn Kha đại công tử thích Lục Hàn Tình thì hắn phải thả pháo chúc mừng, bởi vì rốt cục đã có người đến giảm bớt nguy hiểm cho hắn. Nhưng là, Kha đại công tử cũng không nên ác ngữ đối với hắn, thậm chỉ còn công kích thân thể.



Một đời này không thể so với chính mình đời trước, không thể trắng trợn đả kích địch nhân, nhưng có thể ngấm ngầm làm cho địch nhân buồn lòng.



Thực sự không thể bỏ qua cơ hội đả kích đối thủ.



Một bàn đồ ăn thoạt nhìn thật là tốt, có thể so với ngự thiện, nhưng hương vị này khiến cho những người ngồi ở bên bàn cơm không ai muốn động thủ trước, tất cả mọi người đều cố gắng trình diễn mời khách ăn trước hoặc là khách tùy chủ.



Tóm lại đều rất có lễ phép. Quả thực chính là thân sĩ hiện đại, quân tử cổ đại.



An Á Phi mỉm cười nói: “Không cần khách khí nha, mau ăn, đại trù nhà Tình ca ca chính là ngự trù, tay nghề xào rau ngay cả hoàng đế cũng phải khen thưởng.”



Trợn mắt nói dối khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.



Kha Mạo Khiêm ngồi đối diện hắn, nghe hắn nói những lời này, không khỏi trợn mắt nhìn, tên nhà quê này nói dối cũng không cần bản nháp, một bàn đồ ăn này có thể khiến cho hoàng đế khen ngợi, vậy thì đồ ăn vặt ở bên đường cũng được xem là món ngon mĩ vị. “Ngươi không phải là nửa chủ nhân hay sao, ngươi lại không động đũa trước, chúng ta là khách nhân làm sao dám động đũa trước chứ.”
Tuy rằng ngay từ đầu hắn cũng không có tình cảm thực với An Á Phi kia, chính là giờ phút này tâm tình cảm thấy thực vi diệu. Nhưng lại cảm thấy may mắn nhiều hơn.



Đông Viễn cùng Tây Nam nhìn nhau, Đông Viễn nói: “Thiếu gia có tính toán gì không.”



Lục Hàn Tình mỉm cười nói: “Đương nhiên là tiếp tục thực hiện trách nhiệm của phu quân tương lai.”



Đông Viễn cùng Tây Nam nhìn trời, thiếu gia đây là có mới nới cũ sao?



Thế nhưng, có vẻ như không quá thích cũ, vậy có mới nới cũ hình như không thỏa đáng lắm.



Hôm sau thật khó có được một cơn mưa phùn.



Mưa phùn tầm tã rơi xuống trên hoa cỏ, vẩy lên những bọt nước trong sáng, không khí cũng thong thả giảm xuống vài độ, ngay cả tâm tình của con người, cũng tốt theo không ít.



An Á Phi rất là im lặng ngồi ở trên nhuyễn tháp xem thoại bản, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khoái trá.



Lục Hàn Tình nhìn thấy thân ảnh bên cửa sổ, nói: “Kêu ngươi đi điều tra ngươi đã tra được gì chưa.”



Một nam tử mặc một thân màu xanh mỉm cười nói: “Thiếu gia đoán thật sự chuẩn, thừa tướng dưới sự dụ dỗ của phu lang hắn, cố ý đem hai vị công tử cho Ti thiếu gia.”



Hai mắt Lục Hàn Tình đông lại, cong môi cười nói: “Phu lang thừa tướng tính kế thật là tốt.” Lời nói không khói có ý trào phúng.



Nam tử mặc áo xanh chỉ mỉm cười, hiển nhiên là có cùng cái nhìn với hắn.



“Việc này, Thiểu Lan cũng biết.” Lục Hàn Tình hỏi.



“Theo thuộc hạ biết, Ti thiếu gia đã muốn hành động.” Nam tử áo xanh nói.



Lục Hàn Tình khẽ nhíu mày, “Nhan Phi không biết chuyện này?”



Nam tửa áo xanh câu môi nói: “Nói là Ti thiếu gia không muốn cho Lam công tử vì thế phiền lòng, vẫn chưa nói hành động của hắn cho đối phương.”



Trong lòng Lục Hàn Tình thở dài, “Khó trách vẻ mặt Nhan Phi lại cô đơn nản lòng.”



Sau một lúc lâu, Lục Hàn Tình mới phất tay nói: “Ngươi làm tốt những chuyện khác đi.”



Nam tử áo xanh gật đầu, khom người lui xuống.



Sửa sang lại tâm tình, mặt mày Lục Hàn Tình mỉm cười đi đến chỗ An Á Phi.