Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 17 : Ngươi cứ giả trang đi

Ngày đăng: 09:27 18/04/20


Á Phi nhìn thấy một đôi chân đứng ở trước người mình, khó hiểu ngẩng đầu, “Ngươi không phải đi thư phòng sao?” Làm sao lại ở trong này.



Vẻ mặt Lục Hàn Tình tương tư, “Ta nhớ Phi nhi.”



An Á Phi nghe vậy không khách khí trở mình xem thường, “Ngươi cứ giả trang đi.” Thực nghĩ hắn nhìn không ra những gì người này thể hiện ra ngoài đều là giả trang sao?



Lục Hàn Tình nhếch mi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Phi nhi làm sao lại oan uổng ta như vậy.”



Lần này ngay cả đầu An Á Phi cũng lười nâng, “Ngươi thật sự diễn rất giả.” So với diễn viên hạng ba diễn còn kém hơn.



“Thật sự rất giả sao?” Lục Hàn Tình bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân.



An Á Phi gật gật đầu, tiếp tục đem lực chú ý đặt vào quyển sách trước mắt.



Sách ở thế giới này thật sự là kinh khủng, một bên ở dưới đáy lòng oán thầm một bên lại nồng nhiệt.



Lục Hàn Tình nhìn hắn, ở trong lòng so sánh An Á Phi trước và sau một chút, trong hai mắt hiện lên  quang mang cảm thấy hứng thú, vẫn là cảm thấy người trước mặt này làm cho hắn cảm thấy hứng thú hơn.



An Á Phi trước kia thật sự rất thẹn thùng.



“Ngươi làm sao vẫn còn ở đây?” Đợi xem xong một quyển sách khủng bố, An Á Phi ngẩng đầu mới phát hiện người nào đó vẫn chưa rời đi, nhất thời không vừa lòng, “Chẳng lẽ Lục gia đã sắp suy sụp rồi sao?” Nếu không làm sao hắn có thể nhàn nhã ở trong phòng này làm cây cột.



Vẻ mặt Lục Hàn Tình nghiêm túc nhìn hắn.



Thấy vẻ mặt này của hắn, lưng An Á Phi chấn động, ngọa tào, chẳng lẽ thật sự suy sụp? miệng lão tử thật sự là rất linh nghiệm.



“Phi nhi chuẩn bị  nói cho ta biết, cho dù Lục gia suy sụp, ngươi cũng sẽ nuôi ta sao?”  Lục Hàn Tình còn nghiêm túc nói.



Lúc này An Á Phi còn nghiêm túc nhìn hắn, “Ta nhất định sẽ làm bộ không biết ngươi.” Những lời này nhất định sẽ làm cho người ta cảm thấy hắn là tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, An Á Phi chờ mong nhìn qua.



Lục Hàn Tình nghe vậy lông mày hơi nhíu, ngay tại lúc An Á Phi nghĩ đối phương sẽ khinh thường hắn, chỉ thấy Lục Hàn Tình cười nói: “Xem ra, ta chỉ có thể vất vả, cố gắng để Lục gia thật tốt, không cho Phi nhi có cơ hội này.”



An Á Phi sửng sốt, ngạo tào, không phải là hắn nên trừng mắt với mình sao?



Bên ngoài mưa phùn tầm tạ đang rơi lả tả, cảm giác mát mẻ trong không khí cũng càng ngày càng nhiều, gió thổi qua, còn có thể làm cho người ta run một chút.



An Á Phi quyết định bây giờ còn đang ở chỗ hắn, trận đầu tiên đã bại, như vậy đọc sách cũng không thoải mái, thật sự là phiền chết đi được.



“Ngươi rốt cuộc là có chuyện gì?” Nếu như không có chuyện gì làm sao lại tới nơi này mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.



Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua thời tiết ở bên ngoài, buồn bã nói: “Phi nhi có cảm thấy đói bụng hay không.”



An Á Phi nháy mắt, sau đó lắc đầu, “Ta không cảm thấy đói bụng.”
An Á Phi gật đầu cười nói: “Tất nhiên là ngon, nhưng mà cần chút thời gian mới có thể ăn được.” hắn khẳng định là không kịp đợi rồi.



Ngẩn ngơ ở phòng bếp như vậy, thời gian trôi qua thật là mau, mắt thấy đã tới giờ làm cơm chiều.



Tròng mắt Triệu Đực chuyển vòng vo, đột nhiên thống khổ ôm bụng, “Ai nha, cũng không biết giữa trưa ăn cái gì nữa, hình như bụng không thoải mái, ta phải đi xem thầy thuốc, An công tử ngại quá, ta xin lỗi không tiếp được.” Nói xong không đợi An Á Phi phản ứng, người đã muốn biến mất tại trù phòng, tốc độ cùng hình thể của hắn hoàn toàn không có một chút quan hệ nào.



Đông Viễn kéo khóe miệng, hai gã sai vặt còn lại một nhìn trời một nhìn đất, hiển nhiên là biết đầu bếp béo diễn xuất ra.



Tươi cười trên mặt An Á Phi cứng một chút, lập tức một tiểu nhân trong lòng đã nhào nặn một tiểu nhân khác, tiểu nhân Lục Hàn Tình này.



Cho dù không muốn như thế nào, An Á Phi cũng phải trầm mặt đảm nhiệm chức trách đầu bếp. Tuy rằng hắn có thể mặc kệ, nhưng là, nhìn thấy ba đôi mắt tha thiết ở xung quanh nhìn hắn, An Á Phi cảm thấy, chính mình nếu không làm cái gì, giống như là sẽ phạm tội rất lớn.



Thật sự là phiền chết người.



Đông Viễn nhìn thoáng qua tiểu Qủa tiểu Hữu ở một bên hỗ trợ, lắc mình chạy tới thư phòng.



Trong thư phòng, vẻ mặt Lục Hàn Tình âm trầm cùng hai bạn tốt bàn bạc chuyện tình.



Vẻ mặt Ti Thiểu Lan lãnh đạm, trên mặt không nhiều biểu cảm lắm, “Một đời Tả thừa tướng thanh minh, sợ là bị hủy ở trên tay phu lang của hắn.”



Lam Nhan Phi miễn cưỡng tựa trên ghế, hạ mắt giống như đang ngủ.



Lục Hàn Tình cười lạnh nói: “Khẩu vị thật là lớn.”



Ti Thiểu Lan nói: “Ngươi có tính toán gì không.”



“Đương nhiên là tương kế tựu kế.” Vẻ mặt Lục Hàn Tình cười âm hiểm, đôi mắt sâu thẳm.



“Thiếu gia.” Ngoài thư phòng, Đông Viễn gọi.



“Tiến vào.” Lục Hàn Tình nhìn qua.



“Ti thiếu gia Lam công tử.” Đông Viễn hướng hai người gật gật đầu, liền đi tới bên người Lục Hàn Tình, thấp giọng thầm thì vài câu.



“A?” Vẻ mặt Lục Hàn Tình biến hóa, cong lên khóe miệng nói: “Phần thưởng.”



“Phải” Đông Viễn cười lui ra ngoài.



Lam Nhan Phi nâng lên đôi mắt nhìn qua, “Ngươi nhưng thật ra thật thú vị.” Cũng không biết đây là khen hay chê.



Lục Hàn Tình cười mà không nói.