Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
Chương 18 : Giấu đi cả đời
Ngày đăng: 09:27 18/04/20
Cà tím với tỏi, tam tiên, cá om, thịt đông pha, sư tử đầu, thịt nấu gừng, sườn xào chua ngọt, khoai lang ngâm, bún thịt, canh cà chua trứng.
Chín món mặn một món canh, đều là những món ăn gia đình, An Á Phi làm rất nhanh.
Vốn chỉ tính làm ba món mặn một món canh, nhưng Đông Viễn trở về nói cho hắn biết, đại thiếu gia Ti gia cùng tam công tử Lam gia tới đây.
An Á Phi ngoài miệng than thở liên quan gì tới hắn, một bên nhanh nhẹn xào thêm mấy món đồ ăn, cuối cùng, biến thành chín món mặn một món canh.
“An công tử, ngươi rửa mặt một chút, rồi theo ta đi tiền thính dùng cơm.” Đông Viễn một bên dặn dò tiểu Qủa đi bưng một chậu nước lạnh đến Thủy Trúc viên, một bên nói.
An Á Phi kì quái nói: “Ta đi làm gì?” hắn gặp Lam Nhan Phi hai lần, vị đại thiếu gia Ti gia kia, hắn cũng chưa gặp qua lần nào, hơn nữa, hắn tuyệt đối không muốn tham dự vào vòng quan hệ bạn tốt của Lục Hàn Tình.
Đông Viễn cong môi nói: “Thiếu gia nói, hắn rất là hy vọng An công tử có thể ở thêm vài ngày.”
Ngọa tào, tên tiểu nhân này, thế nhưng uy hiếp hắn.
Quả thực thúc có thể nhẫn thím không thể nhẫn, An Á Phi hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Ta đi.”
Cổ nhân thực sự đáng ghét, tiết mục uy hiếp người quả thực nhan nhản.
Trong đại sảnh, Lục Hàn Tình rót rượu cho hai vị bạn tốt, chính mình uống một ngụm nhỏ.
Lam Nhan Phi gắp một đũa thịt đông pha bỏ vào miệng nhai vài cái, nhếch mi nói: “Thật không ngở được, tay nghề nấu nướng của tiểu Phi có thể so với ngự trù.”
Tính tình Ti Thiểu Lan ít nói, tuy rằng còn chưa nếm qua đồ ăn trên bàn, nhưng cũng không khỏi hướng Lục Hàn Tình khen: “Không biết trù nghệ của tiểu Phi lại tốt như vậy.”
Đối với một tiểu công tử trong một thôn nhỏ mà nói, thật sự là rất khó.
Lục Hàn Tình vui vẻ khích lệ hai vị bạn tốt, trên mặt thể hiện vô cùng quang vinh.
Lam Nhan Phi cười nói: “Chúng ta khen tiểu Phi, ngươi cao hứng cái gì chứ?”
Lục Hàn Tình cũng không để ý hắn trêu chọc, chỉ nói: “Tiểu Phi là phu lang tương lai của ta.”
“Ngươi cũng nói là tương lai, hiện tại còn không phải sao ? » Lam Nhan Phi có chút không biết nói gì.
Ti Thiểu Lan nhìn hắn một cái, yên lặng gắp cho hắn một đũa sườn xào chua ngọt.
Cảm xúc trong mắt Lam Nhan Phi lóe lên rồi biến mất.
Đơn giản thu dọn nhà cửa một chút, sau đó lại đi nhà bếp nhìn thoáng qua, An Á Phi liền lôi kéo An Á Khả đi đến đất trồng rau, một bên nói: “Hôm nay ngươi làm sao lại không đi ra ngoài chơi.”
An Á Khả quyệt miệng: “A cha nói trời nóng quá, kêu ta ở trong nhà chơi, đi ra ngoài cẩn thận bị cảm nắng.”
An Á Phi điểm điểm miệng hắn, “A cha cũng không nói sai, giờ đã tháng tám.”
Ở bên cạnh đất trồng rau có thêm một khối đất trống, An Á Phi hỏi: “A Cha muốn chuẩn bị trồng thêm cái gì sao?”
An Á Khả nhổ một vốc rau hẹ lớn, “A cha nói, để cho ca ca trồng cây ớt.”
An Á Phi sửng sốt, cảm thấy trong lòng ấm áp, thấp giọng nói: “Là a cha mở đất sao?”
Kỳ thật hắn rất thích ăn ớt, mỗi lần nấu đồ ăn cay, a cha cùng phụ thân tuy rằng cũng ăn, nhưng là ăn rất ít, hắn không biết bọn họ không thích ăn, hay là thấy hắn thích ăn nên để lại cho hắn, chỉ là phần tâm ý sủng nịnh này, khiến cho hắn rất cảm động.
Mà hiện tại, còn mở cho hắn một khoảng đất trồng rau để chuyên trồng ớt.
Nếu phụ thân cùng a cha biết hắn không phải là đứa con tiểu Phi của bọn họ, sẽ khổ sở như thế nào đây?
An Á Phi nghĩ lại liền cảm thấy lo lắng, liền giấu giếm cả đời đi, chỉ cần phụ thân cùng a cha không hỏi tới.
“Vâng, a cha nói ca ca nấu đồ ăn ngon, cây ớt kia ăn cũng ngon lắm.” An Á Khả vừa nói vừa đem hẹ ở trong tay cho vào rổ.
An Á Phi dứt bỏ tình tự ở trong lòng, cười nói: “Vậy Khả Khả có thích ăn không?”
“Thích.” An Á Khả gật đầu, để chứng mình là mình thật sự thích.
An Á Phi ở trên mặt hắn nhéo một phen.
Hai huynh đệ một bên cười nói một bên hái rau, trong chốc lát liền hái được một rổ đầy.
“Ca Ca giữa trưa sẽ làm đồ ăn ngon sao?” An Á Khả lôi kéo tay hắn, ngửa đầu hỏi.
“Ừ, Ca ca làm thịt kho tàu cho Khả Khả được không?” An Á Phi cúi đầu cười nhìn hắn.
“Được.” An Á Khả cười gật đầu, hai mắt cong lên giống như trăng non, giống như là thịt kho tàu đã được ăn tới miệng rồi.
An Á Phi bật cười sờ sờ đầu hắn.