Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
Chương 6 : Vào núi
Ngày đăng: 09:27 18/04/20
Trời đã đến giữa trưa, An Á Phi thành thật đi vào nhà bếp nấu cơm. Nhìn thấy mấy chỉ có một chút nguyên liệu nấu ăn, trong lòng không khỏi thở dài, không bột đố gột nên hồ.
Cho dù trù nghệ của hắn có cao siêu, cũng không chịu nổi không có đồ ăn để phát huy.
“Ca ca.” An Á Khả cầm trong tay một cái vợt bắt bướm tự chế, đầu đầy mồ hôi đi vào trong nhà bếp.
An Á Phi lầy một cái khăn từ trên giá đưa cho hắn, “Ngươi lại đi chơi ở nơi nào, khiến ra một đầu mồ hôi rồi chạy trở về.”
An Á Khả giơ lên vợt bắt bướm ở trong tay, bên trong còn có một con ve đang giãy dụa, “Ta cùng bọn người trong thôn ra sau núi bắt sâu.”
An Á Phi nhéo nhéo mặt hắn, “Trời hôm nay càng ngày càng nóng ngươi còn chạy lên trên núi, cũng không sợ nóng đến bị bệnh.”
“Ha ha.” An Á Khả cười ngây ngô, buông vợt bắt bướm trong tay ngoan ngoãn đi đến trước bếp nhóm lửa.
An Á Phi lắc đầu, xoay người bắt đầu nấu cơm.
Cháo khoai lang đơn giản cùng bánh nướng áp chảo, một đĩa đồ ăn muối cùng một đĩa rau xào, đây là đồ ăn buổi trưa.
“A cha, buổi chiều ta muốn đi rừng cây bên hầu sơn xem một chút.” Trên bàn cơm, An Á Phi một bên nhai đồ ăn một bên nói.
“Đang tốt lành đi vào núi làm gì.” Lí Á La nhíu mày, “Đầu mới tốt lên.”
An Á Phi một ngụm uống xong chén cháo, “Phải đi nhìn xem, sẽ không đi sâu vào bên trong.”
Lí Á La còn muốn nói thêm gì, An Mộc Hữu ở một bên nói: “Được rồi, cứ để cho tiểu Phi ở trong nhà cũng không tốt, hắn muốn đi thì cử để cho hắn đi đi, tự mình cẩn thận một chút, cũng đừng bị đụng đầu lần nữa.”
“Đã biết phụ thân, a cha.” An Á Phi gật đầu.
Thôn Phượng Sơn có vài rừng cây, trong đó phiến rừng bên Hầu sơn là lớn nhất, nghe nói bên trong có không ít động vật hoang dã, đương nhiên rau dại linh tinh cũng thực phong phú.
Hai năm trước khô hạn, trong thôn có không ít người tới đây tìm thức ăn, thiếu chút nữa đem những thứ có thể ăn ở trong rừng cây làm cho tuyệt chủng. Cũng may năm nay ông trời có mắt, hạ mấy trận mưa, lúc này mới không có người đi vào trong rừng. Bằng không mấy thứ trong rừng sợ là không còn.
An Á Phi đối với núi rừng ở thôn Phượng Sơn không quen, cho nên lôi kéo tiểu Khả Khả cùng đi.
“Khả Khả đi trước dẫn đường.” Trên lưng An Á Phi mang theo giỏ trúc, trên tay cầm gậy.
“Ca ca muốn đi hái rau dại sao?” trên lưng An Á Khả cũng mang theo một giỏ trúc nhỏ, cũng học bộ dáng của ca ca mình không biết ở nơi nào tìm được một cây gậy nhỏ.
“Xem như đi.” An Á Phi nhìn xung quanh rừng cây, trong lòng có chút cảm khái, đây là nơi ở lại sau này.
Hầu sơn nằm ở bên phải cửa thôn, cánh rừng kia nằm ở phía sau hầu sơn, có chút xa, đi bộ phải hết nửa canh giờ.
Đáy lòng An Á Phi đáp không cần, ngoài miệng lại nói: “Vậy, phải hỏi qua phụ thân cùng a cha ta đã.” Loại chuyện liên quan đến tổ tiên này, hắn cũng không thể thẳng thắn từ chối.
Lục Hàn Tình xin lỗi nói: “Là ta sơ sót. »
Một đường không nói chuyện, khi về đến nhà, trong viện đã được rửa sạch sẽ, a cha nhà mình đang ở cạnh giếng giặt quần áo, “Hàn Tình, mau và phòng ngồi.” Thấy hai người cùng trở về, vẻ mặt Lí Á La mang ý cười.
“Lí thúc đang vội đi, không cần tiếp đón ta.” Giọng điệu Lục Hàn Tình như người trong nhà nói.
“Được được được, đều là người trong nhà, thúc sẽ không tiếp đón ngươi.” Lí Á La cười không thấy mắt.
An Á Phi liếc người nào đó một cái, cái loại giọng điệu như người trong nhà này.
“Phi nhi ta tới giúp ngươi. » Lục Hàn Tình ngồi xổm trên mặt đất xắn tay áo.
« Không cần. » An Á Phi đem những thứ trong giỏ trúc lấy ra.
Lục Hàn Tình khổ sở nói : « Phi nhi không cần khách khí với ta như vậy. » Sau đó giơ tay đem rắn bắt đến bên người.
Đại ca ta không phải là khách khí với ngươi, đây là muốn phân rõ giới hạn với ngươi.
« Phi nhi buổi tối muốn làm món gì ? » Lục Hàn Tình hỏi.
« Không biết. » An Á Phi trả lời đơn giản, lần này đi lên núi bởi vì nhìn thấy rắn, cũng không tìm được đồ ăn gì, hắn còn chưa có đi vào nhà bếp.
« Không bằng lại làm khoai tây sợi chua cay lần trước đi ? » Lục Hàn Tình đề nghị, vẻ mặt hiểu ra.
« Ngươi thích ăn món đó ? » An Á Phi nhìn hắn một cái.
Lục Hàn Tình gật đầu, « Thích. »
« Đêm đó không nên làm món đó. » An Á Phi nhoẻn miệng cười.
Khóe mắt Lục Hàn Tình co rút, “Vì sao.”
Đương nhiên là muốn đối nghịch với ngươi, như vậy ngươi mới có thể cách ta xa một chút.
Buổi tối đương nhiên không như nguyện của An Á Phi, bởi vì hai người nói chuyện bị Lí Á La cách đó không xa nghe thấy được.
Lục Hàn Tình nhìn thấy khoai tây sợi chua cay trên bàn, mặt mày đều mang ý cười.
Tiểu nhân trong lòng An Á Phi đạp tiểu nhân kia một cước, cho ngươi ăn, ăn chết ngươi.