Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
Chương 7 : Mau buông ta xuống
Ngày đăng: 09:27 18/04/20
Nóc nhà bị thủng phải sửa hai ngày liên tiếp thì mới hoàn toàn tu sửa xong, thời tiết cũng ngày càng nóng, thoát ly với khoa học kỹ thuật ở hiện đại, loại thời tiết nóng nực này tóm lại thật khó nhịn.
An Á Phi ở trên giường lăn lộn một vòng, giường gỗ cũng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên.
Thật sự là tuyệt không muốn nằm trên giường, bên ngoài mặt trời lớn như vậy, nóng quá, thật là nhớ cái điều hòa trong nhà.
“Ca ca.” Người còn đang trong viện, thanh âm của An Á Khả đã muốn truyền vào trong phòng.
An Á Phi trở mình nhìn ra phía cửa, chỉ chốc lát sau, tiểu tử đen gầy liền xuất hiện trong tầm mắt hắn, “chuyện gì.”
“Ca ca, a cha nói ngươi làm cơm trưa, hắn cùng phụ thân muốn đi thu hoạch lúa mì.” An Á Khả nghiêm túc thuật lại lời dặn dò của a cha nhà mình, trong lúc nói, hai mắt đen láy giống như trái nho.
Lúc này An Á Phi mới nhớ tới, ngày hôm qua có nghe a cha nhà mình nói, lúa mì vụ đông đã chín, hai ngày này sẽ đi thu hoạch, nếu không khi trời mưa, lùa mì kia sẽ ẩm ướt hết. “Đã biết, nhà bếp còn có đồ ăn sao.”
“Đã không còn.” An Á Khả lắc đầu.
“Vậy lát nữa chúng ta lại đi ra ruộng rau hái thêm.” Tóm lấy hài tử, An Á Phi lôi kéo hắn ra ngoài, “Ruộng lúa mì có thiếu người giúp không?”
“A cha nói lúa mì ít, không cần.” An Á Khả thành thành thật thật đi theo bên người ca ca nhà mình, “Ca ca, buổi chiếu chúng ta ra dòng suối nhỏ phía sau rừng trúc bắt cá đi.”
“Được.” An Á Phi cũng có chút động tâm, bởi vì điều kiện trong nhà có hạn, luôn được ăn thịt tươi ngon là chuyện rất khó khăn. Đi vào nơi này nhiều ngày như vậy, cũng chỉ có khi Lục Hàn Tình đến mới có món ăn mặn, tình hình chung đều là ăn chay, hắn cũng đã lâu rồi chưa được ăn thịt tươi.
Cũng không biết Lục đại thiếu gia kia làm sao có thể ăn quen.
Đến nhà bếp nhìn một vòng, rau dưa mới mẻ bên trong đã không còn, ở trong hầm chỉ còn mấy củ cải qua mùa đông thôi. “Đi thôi, đi ruộng rau hái rau trước.”
“Được.” An Á Khả lấy ra giỏ trúc nhỏ của chính mình, vui vẻ đi theo phía sau ca ca nhà mình.
An Á Phi xoa xoa đầu hắn, “Buổi sáng ngươi đã làm gì.”
“Cùng bọn Sương nhi chơi bắn đá.”
Sương nhi hắn biết, là tiểu tôn tử của thôn trưởng trong thôn, là một tiểu hài tử đáng yêu, nhưng mà tính tình có chút kiêu ngạo, còn nhỏ tuổi mà đã bắt đầu có bộ dạng khinh thường người khác, hắn chỉ thấy qua một lần, không thể nào thích nổi.
Trời đúng là càng ngày càng nóng, cho dù là đi dưới bóng râm, cũng có thể cảm giác được khí nóng ở xung quanh, An Á Phi kéo kéo áo ngắn tay ở trên người, hắn hôm trước thực sự chịu không nổi nóng, đem những bộ quần áo cũ có tay trước đây cắt thành ngắn tay hết. Tuy rằng thoạt nhìn có chút không ra hình dạng, nhưng so với mặc áo tay dài vẫn mát mẻ hơn.
“Là tiểu Phi, đây là muốn ra ruộng sao.” Một vị đại thúc đen gầy lưng đeo một cái giỏ trúc cười với hai huynh đệ.
« Đúng vậy, Vương thúc mới từ ruộng trở về ạ. » An Á Phi nhu thuận trả lời.
Lục Hàn Tình « phù » một tiếng bất cười.
« Có cái gì buồn cười sao. » An Á Phi trừng mắt.
Lục Hàn Tình tiến lên, hai tay đưa tới, liền đem người đang ngồi ở trên đất bế lên.
“Mau buông ta xuống.” An Á Phi kêu to.
Ni mã, cư nhiên được đàn ông ôm, đây là tìm đường chết.
« Không phải chân ngươi khôn có lực sao. » Lục Hàn Tình nhếch mi nhìn hắn.
« Ta là chân không có lực, chứ không phải bị đứt chân. » An Á Phi giãy giụa.
“Ta nghĩ ngươi muốn ta ôm ngươi về.” Lục Hàn Tình nhẫn cười.
“Lão tử tuyệt không muốn như vậy.” An Á Phi nghiến răng nghiến lợi.
Bị thần kinh mới muốn ngươi ôm, “Nhanh thả ta xuống.”
“Ta không.” Lục Hàn Tinh quả quyết lắc đầu cự tuyệt.
“Cái lông.” An Á Phi trợn to mắt nhìn hắn.
“Ta thích ôm Phi nhi như vậy.” Vẻ mặt Lục Hàn Tình thâm tình.
“Chính là lão tử tuyệt không thích.” An Á Phi lấy tay đập đầu của hắn một phát, “Nhanh lên thả ta xuống.”
Nĩ mã lập tức đi ra khỏi rừng trúc, nếu bị người khác thấy, hai đại nam nhân ôm ôm ấp ấp thật sự là khó coi chết đi được, cũng không phải là tiểu muội muội mềm mại.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình không muốn, “Được rồi.”
Hai chân vừa chạm đất, An Á Phi liền nhảy xa ba bước, cùng người nào đó tạo khoảng cách an toàn.
Đáy mắt Lục Hàn Tình khó nén khổ sở, trong lòng thiếu chút nữa cười đến nội thương, “Phi nhi vì sao phải trốn ta.”
Đương nhiên phải trốn ngươi, không né ngươi cúc hoa của lão tử sẽ khó giữ được.