Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 103 : Đi tây quyết

Ngày đăng: 22:35 22/04/20


Hoàng cung Cẩm Quốc.



Quân Khuynh Vũ nhìn tin tức truyền tới, ánh mắt phức tạp, dung nhan lạnh như băng.



Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên nhìn thấy tin tức kia, lông mày nhíu lại, ánh mắt trào phúng, cười lạnh: "Tư Triệt phi lễ Lăng Vũ Lưu? Tây Quyết và Lăng Quốc vì muốn tìm cớ đánh Cẩm Quốc mà chuyện gì cũng làm được!"



"Vũ Lưu là công chúa Lăng Quốc, còn là Hoàng Hậu Tây Quyết, tội danh phi lễ Vũ Lưu này quả thật không nhỏ." Quân Khuynh Vũ đứng trong bóng râm, cả người ẩn vào trong, tản mát ra hơi thở cô tuyệt, sự kiên quyết tại nơi âm u này như tỏa ra hào quang rực rỡ, hắn câu môi cười lạnh: "Muốn Cẩm Quốc cho một cái công đạo? Âu Dương Triệt thật biết đánh bàn tính!"



"Tội danh lớn như vậy, nếu xử trí nhẹ, Tây Quyết và Lăng Quốc tất sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng nếu xử trí nặng, tất khiến mọi người coi thường Cẩm Quốc, cho rằng nước ta không chịu nổi Tây Quyết Lăng Quốc. Anh hùng hào kiệt trong thiên hạ nếu biết việc này tất nhiên bỏ Cẩm Quốc theo hai nước kia." Lạc Khuynh Hoàng mím môi, ánh mắt buồn bực.



"Nửa tháng nay, ta thấy nội chính Cẩm Quốc đã bình phục trở lại. Quân Hiền Tề bị phái đến phía Bắc, thế cục Cẩm Quốc có thể nói đã ổn định. Nếu Âu Dương Triệt muốn ta cho một cái công đạo thì ta đây sẽ tự mình đến Tây Quyết, xem bọn họ có thể ngoạn ra cái trò gì nữa!" Ống tay áo của Quân Khuynh Vũ ở trong gió lay động như cự long bay lượn trên không, bộ dáng yêu dị dường như không để vạn vật trên thế gian này vào mắt.



Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, mày khẽ cau nhưng Lạc Khuynh Hoàng không ngăn cản. Bây giờ nội chính Cẩm Quốc đã ổn định, lúc này Quân Khuynh Vũ rời Cẩm Quốc cũng không tạo ra ảnh hưởng lớn nào. Huống chi Quân Hiền Tề hiện giờ bị điều đến phía Bắc, đương nhiên có đi không về. Mặc dù Quân Khuynh Vũ bị Tây Quyết lợi dụng điểm yếu cũng vô pháp tạo ra nội loạn ở Cẩm Quốc.



Nhưng lần này Quân Khuynh Vũ đi Tây Quyết vẫn có nguy hiểm như trước. Bởi vì không biết Tây Quyết và Lăng Quốc tột cùng có tâm tư gì.



"Hoàng nhi không cần lo lắng. Tây Quyết và Lăng Quốc vừa mới liên hôn, liên minh vẫn chưa bên vững, bọn họ sẽ không chọn việc động thủ sau lưng đâu. Huống chi, nếu bọn họ thật muốn ra tay sẽ không nghĩ tới đòi ta cho họ một cái thuyết pháp mà trực tiếp giết Tư Triệt rồi bức ta khai chiến rồi." Trong mắt Quân Khuynh Vũ là sự thâm trầm mang theo loại bày mưu nghĩ kế, dường như mọi việc trên đời này đều trốn không khỏi suy nghĩ của hắn.



Nghe xong lời này của Quân Khuynh Vũ, trên mặt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên vẻ đồng ý. Nếu Tây Quyết và Lăng Quốc thật sự muốn ở sau lưng khai chiến, ít nhất có thể trực tiếp giết Liễu Tư Triệt mà không phải bắt Quân Khuynh Vũ cho cái thuyết pháp như vậy, hành động này của Tây Quyết đúng là muốn đả kích đến địa vị Cẩm Quốc, muốn vơ vét được chỗ tốt mà thôi.



"Ta đi theo huynh." Lạc Khuynh Hoàng trầm mặc một hồi, ánh mắt mới kiên định, cố chấp nói.



Mặt Quân Khuynh Vũ hơi nghiêng sang, bởi vì đứng trong bóng râm nên không thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy trong mắt hắn có nhiều điểm sáng, hắn chậm chạp ra khỏi bóng râm, cái cằm trơn bóng ưu nhã hất lên lộ ra độ cong mê người, thoạt nhìn vô cùng nhu hòa nhưng ánh mắt hắn lại sắc bén như chim ưng, hắn cong môi mang theo hàm súc: "Được. Vậy thì cùng đi. Có điều cái công đạo này ta sẽ không cấp cho!"



Nghe được lời này, trong mắt Lạc Khuynh Hoàng cũng toát lên ý cười, con ngươi đen láy tao nhã mà người bình thường không thể với tới, môi nàng gợi lên ý cười yêu dị đầy hàm súc, y phục trắng thuần ở trong gió phất lên, gương mặt tuyệt mỹ cuồng ngạo nói: "Nếu bọn họ nhất định muốn cái công đạo này thì tùy tâm ý bọn họ, sợ gì khai chiến?!"



"Hoàng nhi nói phải. Với tình huống hiện nay, cho dù có khai chiến thì Cẩm Quốc chưa chắc sợ Tây Quyết, Lăng Quốc!" Quân Khuynh Vũ nhìn nụ cười cuồng ngạo mà tuyệt mỹ trên mặt Lạc Khuynh Hoàng, trên mặt hắn cũng gợi lên ý cười tà mị bá đạo, tựa như hắc diệu thạch lóe sáng tràn ngập khí phách.



Trước kia hắn chưa muốn phát sinh mâu thuẫn với Tây Quyết Lăng Quốc, chủ yếu là vì nội chính Cẩm Quốc còn chưa ổn định nhưng trong nửa tháng bận rộn này, hắn đã khôi phục nội chính Cẩm Quốc, hơn nữa việc quấy rối ở phía Bắc có thể nói là ông trời đã an bài cho hắn một cơ hội cực tốt, nhanh chóng trừ bỏ kẻ hậu hoạn Quân Hiền Tề này, càng cho hắn một đối tượng hợp tác mạnh, không thể không nói thế cục đã nghịch chuyển.




Vì sao nàng ta đi theo chủ tử lâu như thế, chủ tử vẫn chưa từng cho nàng chỉ một chút ưu ái nhỏ nào nhưng Lạc Khuynh Hoàng vừa xuất hiện là có thể được chủ tử yêu thương sủng nịch như thế?! Nàng ta không cam tâm!



Thời điểm mọi người đang trầm mặc, xe ngưa đột ngột dừng lại.



Trên mặt mấy người hiện lên một chút lạnh lẽo. Huyền Vũ và Chu Tước đặt tay lên chuôi đao, ánh mắt chứa đầy sát khí, nồng đậm đề phòng.



Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia ngưng trọng. Võ công nàng tuy kém Chu Tước và Huyền Vũ nhưng sát khí dày đặc như vậy nàng cũng có thể cảm nhận được, sát khí này tuyệt đối hướng đến bọn họ.



Quân Khuynh Vũ khoan thai ngồi trong xe ngựa, hồng y như màu ráng chiều tỏa khắp nơi, phác họa một vẻ tà mị mà yêu dị làm điên đảo chúng sinh, ánh mắt đen tuyền của hắn mang theo chút nghiền ngẫm, nhếch mép cười, tựa như đã sớm dự liệu đến, chậm rãi nói: "Rốt cục đã đến."



"Nhân mã Tây Quyết và Lăng Quốc?" Lạc Khuynh Hoàng thấy bộ dạng bày mưu tính kế của hắn, vẻ cấp bách trên mặt thoáng chốc biến mất, thay bộ mặt lười biếng không chút để ý, nhướng mày hỏi.



"Chúng ta rời đi đã mười ngày. Âu Dương Triệt nếu như không phát hiện ra thì thật không xứng làm Hoàng đế Tấy Quyết." Quân Khuynh Vũ nhướng mày, con ngươi đen như mực mang theo vẻ cơ trí nhìn thấu hết thảy, tràn đầy khí phách câu môi nói: "Huống chi đã đến biên cảnh giữa Cẩm Quốc và Tây Quyết, nếu còn không ra tay thì chỉ sợ không thể ra tay nữa."



Lạc Khuynh Hoàng dường như hiểu rõ.



Âu Dương Triệt phái nhiều sát thủ như vậy, hiển nhiên muốn lấy mạng Quân Khuynh Vũ. Đương nhiên, đây không phải lấy thân phận Hoàng đế Tây Quyết mà lấy thân phận sát thủ giang hồ. Kể từ đó, Quân Khuynh Vũ vừa chết, Liễu Tư Triệt bị giam ở Tây Quyết, Cẩm Quốc không còn người có thể làm đối thủ của hắn nữa, sau này muốn đối phó Cẩm Quốc sẽ dễ dàng hơn.



Về phần vì sao không đợi Quân Khuynh Vũ đến Tây Quyết ra tay. Đó là vì một khi Quân Khuynh Vũ đến Tây Quyết nếu Âu Dương Tiệt ra tay thì Cẩm Quốc tất sẽ truy cứu trách nhiệm lên Tấy Quyết, đến lúc đó, Cẩm Quốc đương nhiên khai chiến trước tiên, tuy Tây Quyết liên minh với Lăng Quốc nhưng dù sao vẫn không phải cùng một quốc gia, tất nhiên không ai muốn trở thành đối tượng khai chiến của Cẩm Quốc.



Mà câu kia của Quân Khuynh Vũ, nếu không ra tay chỉ sợ không thể ra tay nữa, cũng có đạo lý. Bởi vì Quân Khuynh Vũ nếu chết ở Tây Quyết. Âu Dương Triệt vô luận như thế nào cũng không trốn tránh được trách nhiệm.



Chính là Quân Khuynh Vũ sớm dự liệu được tâm tư của Âu Dương Triệt, vì sao còn cố ý rời khỏi đội bảo hộ danh dự, lựa chọn một mình hành tẩu đây? Nhìn bộ dáng sớm đoán trước này của hắn, tất nhiên đã có mưu đồ gì rồi.



Ánh mắt đen láy của Lạc Khuynh Hoàng hơi đảo, nhếch môi cười nói: "Đến vừa lúc. Âu Dương triệt muốn chúng ta cho hắn cái công đạo, việc này e là cũng nên cho chúng ta một cái công đạo chứ?"



Nghe thấy lời này của Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia khen ngợi, cong môi nói: "Chỉ có Hoàng nhi hiểu rõ tâm ý ta nhất!"