Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 104 : Ám sát, phục kích
Ngày đăng: 22:35 22/04/20
Ngay tại khoảnh khắc Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ đối thoại, sát khí ngoài xe ngựa đột ngột trở nên mãnh liệt, không khí lưu động càng thêm nhanh chóng, hiển nhiên Thanh Long đã giao đấu với bọn sát thủ bên ngoài.
"Xử lý sạch sẽ! Nhớ kỹ, lưu lại người sống." Sắc mặt Quân Khuynh Vũ không chút dao động, tựa như đối với bọn sát thủ bên ngoài căn bản không thèm để ý, hắn lười biếng dựa lưng lên thành xe, thậm chí đến mí mắt cũng không thèm nâng, không chút để ý phân phó Huyền Vũ và Chu Tước.
Hai người lĩnh mệnh rời xe, tiếng đánh nhau ngoài xe càng ngày càng vang to. Quân Khuynh Vũ vẫn bất động thanh sắc ngồi ở trong, thậm chí lười biếng nhắm mắt lại, một bộ thoải mái không sao cả.
Lạc Khuynh Hoàng hết cách liếc Quân Khuynh Vũ, lưng cũng tựa lên thành xe, đôi mắt khép hờ, không chút để ý tình hình bên ngoài, chẳng qua nàng vẫn nhịn không được mà hỏi một câu: "Huynh nắm chắc như thế, ba người bọn họ có thể ứng phó nổi?
"Nếu ngay cả sát thủ loại ấy còn không ứng phó nổi thì không xứng làm hộ pháp Lưu Tô các rồi." Quân Khuynh Vũ vẫn như cũ miễn cưỡng dựa lên thành xe, chỉ là lời vừa nói kia còn mang theo mấy phần hàm súc khí phách.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, mặc dù đã nhắm mắt, nhìn không tới đáy mắt kia nhưng trên người hắn vẫn như cũ tản ra khí phách không gì sánh kịp, đôi môi mỏng kia chỉ hé ra hợp lại là có thể quyết định sự sống chết của một đám người.
Đối với Lưu Tô Các, nàng mặc dù có nghe thấy nhưng dù sao nàng không phải người trong giang hồ, không rõ Lưu Tô các đến tột cùng đáng sợ đến mức nào. Nàng chỉ nghe nói, tứ đại hộ pháp của Lưu Tô các một khi liên thủ thì muốn ngăn cản một vạn binh mã cũng không thành vấn đề.
Nàng lúc ấy chỉ cảm thấy thật khoa trương rồi. Cho dù võ công có cao đến đâu thì song quyền nan địch tứ thủ (hai quả đấm không địch lại bốn tay), làm sao chỉ bằng sức của bốn người mà có thể ngăn được vạn nhân chi chúng đây? Nhưng hôm nay thấy tư thế không thèm quan tâm cùng ngữ điệu tràn đầy khí phách của hắn, lời này chỉ sợ không phải nói dối.
Nhưng Âu Dương Triệt đã có tâm giết Quân Khuynh Vũ, làm sao chỉ phái sát thủ ngần này? Cho dù Âu Dương Triệt không biết Quân Khuynh Vũ chính là các chủ Lưu Tô các thì hắn ta cũng không có khả năng khinh thường Quân Khuynh Vũ như thế.
"Bên ngoài có bao nhiêu sát thủ?" Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nói, võ công của nàng không bằng Quân Khuynh Vũ mà bên ngoài sát khí quá nồng, chém giết lại quá mức kịch liệt, nàng thật sự khó có thể đoán được rốt cuộc có bao nhiêu tên đến, bởi vậy chỉ đành hỏi Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ nâng mắt lên. tựa như một cái gương cất chứa bảo thạch dần hé mở, con ngươi đen như mực tràn đầy màu sắc lung linh phát sáng toát ra vài phần nghiền ngẫm thêm vài phần lạnh lùng, hắn cong môi nói: "Không tới trăm tên."
"Nói vậy Âu Dương Triệt sẽ không bỏ qua chúng ta đơn giản thế này đi." Lông mày nàng nhướng lên, ánh mắt nghiền ngẫm, không tới trăm tên, nhớ ngày đó thời điểm Quân Kiền Linh đối phó nàng cũng phái ra mấy trăm tên sát thủ. Âu Dương Triệt há có thể chỉ phái chưa tới một trăm tên mà nghĩ tới việc lấy mạng Quân Khuynh Vũ đây?
"Lập tức sẽ đến biên cảnh hai nước. Nếu ta tính không sai, chỗ đó có thể còn có phục kích. Ta đã phái Mị Ảnh đến tiếp ứng, đến lúc đó ta đi trước, Hoàng nhi và Mị Ảnh đi sau." Quân Khuynh Vũ vẻ mặt đồng ý, thân hình hơi ngồi thẳng, ánh mắt toát ra mấy phần hàm súc mấy phần thận trọng.
Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, nhíu mày không đồng ý. Âu Dương Triệt phục kích lần cuối ở biên cảnh, tất nhiên sẽ vô cùng nguy hiểm. E rằng Quân Khuynh Vũ cũng không hoàn toàn nắm chắc, bởi vậy mới muốn đi trước để nàng và Mị Ảnh đi sau vì muốn bảo đảm an toàn.
"Hoàng nhi không cần lo lắng." Hình như nhìn thấy lo lắng của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ lộ ra vẻ mặt nàng yên tâm, tiếp tục nói: "Ta để Hoàng nhi theo sau chỉ vì muốn đảm bảo an toàn cho Hoàng nhi thôi. Nếu nàng đi theo ta, ngược lại sẽ khiến ta phân tâm."
"Vậy để Mị Ảnh theo huynh. Một mình ta đủ rồi." Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói thế, không khỏi thương lượng.
Nàng biết mình bây giờ đang mang thai nên hành động bất tiện, cho dù đi theo Quân Khuynh Vũ, chỉ sợ càng liên lụy đến hắn lo lắng chiếu cố nàng càng bị phân tâm mà thôi. Một khi đã thế, nàng cũng không nhất quyết ở cạnh hắn.
"Chủ tử. Đã nhận được tín hiệu Mị Ảnh. Đến chỗ gặp mặt ạ?" Huyền Vũ và Chu Tước xử lý thi thể xong thì trở lại xe, Huyền Vũ dò hỏi.
"Ừ." Quân Khuynh Vũ nhàn nhạt lên tiếng, Thanh Long nghe Quân Khuynh Vũ đồng ý, lập tức đánh xe.
Chu Tước ôm cánh tay, thần sắc khó xử lén nhìn Quân Khuynh Vũ, bộ dáng muốn nói lại thôi. Quân Khuynh Vũ thản nhiên liếc nàng ta hỏi: "Thương thế có nghiêm trọng?"
"Mặc dù không tính nghiêm trọng nhưng chắc có thể khó ứng phó với cuộc chém giết quy mô lớn." Chu Tước cắn cắn môi, dường như có chút khó xử nói.
Quân Khuynh Vũ thu tầm mắt về, ánh mắt đen tuyền hơi cân nhắc, trầm mặc một hồi, hắn mới phân phó: "Một khi đã vậy, ngươi cũng ở lại bảo hộ Hoàng nhi đi."
"Dạ!" Chu Tước nghe Quân Khuynh Vũ phân phó, ánh mắt rất nhanh hiện lên điều gì đó nhưng vẫn cực kỳ cung kính đáp.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mi tâm, nói với Quân Khuynh Vũ: "Đã có Chu Tước bảo hộ ta, vậy huynh để Mị Ảnh theo huynh đi. Nếu thiếu hai người, ta sợ huynh gặp nguy hiểm."
Quân Khuynh Vũ vốn muốn cự tuyệt nhưng nhìn vẻ mặt kiên trì của Lạc Khuynh Hoàng, đành đáp ứng. Nếu hắn kiên trì không cho Mị Ảnh theo, chỉ sợ Lạc Khuynh Hoàng không thể yên tâm, vạn nhất nàng vì lo lắng hắn mà chạy đến, vậy càng thêm không tốt.
Xe ngựa nhanh chóng đến chỗ Mị Ảnh. Quân Khuynh Vũ đỡ Lạc Khuynh Hoàng xuống xe, để nàng và Chu Tước đến trước một chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường. Bề ngoài thoạt nhìn rất bình thường nhưng thành xe vẫn làm từ chất gỗ đao kiếm bất nhập, bởi vậy rất an toàn.
"Chu Tước. Bản tọa giao Hoàng nhi cho ngươi. Nếu nàng bị nửa điểm sơ suất, bản tọa nhất định không tha!" Quân Khuynh Vũ đỡ Lạc Khuynh Hoàng lên xe, ánh mắt sủng nịch không đành lòng nhìn nàng, lại dời mắt đến trên mặt Chu Tước, mang theo một tia nghiêm khắc.
Chu Tước nghe Quân Khuynh Vũ hăm dọa, hai tay nắm chặt trong tay áo, trên mặt vẫn nở nụ cười quyến rũ, vội vàng đáp: "Chu Tước hiểu rõ, nhất định không phụ chủ tử nhờ cậy."
Lạc Khuynh Hoàng ngồi trên xe nhìn Chu Tước. Chu Tước không thích nàng, nàng có thể nhìn ra được, bảo hộ nàng, chắc hẳn trong lòng vẫn không cam. Theo đạo lý mà nói, quả thật để Mị Ảnh ở cạnh nàng thỏa đáng hơn nhưng nàng lo lắng Quân Khuynh Vũ bị nguy hiểm mới kiên quyết muốn Mị Ảnh cùng theo hắn đi.
Bởi vì Chu Tước không thích nàng, nhưng dù sao đây là mệnh lệnh Quân Khuynh Vũ, nàng hẳn không dám làm trái.
"Chúng ta đi thôi." Quân Khuynh Vũ dẫn Huyền Vũ và Mị Ảnh lên xe, Thanh Long vẫn đánh xe như trước vội vàng rời đi tầm mắt Lạc Khuynh Hoàng.
Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, tròng mắt Chu Tước hiện lên hận ý lạnh thấu xương, sự căm hận làm mặt nàng ta vặn vẹo trở nên dữ tợn, nàng ghen ghét mà oán độc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi thoáng ra ý cười ngoan độc.
Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên thấy vẻ mặt này của Chu Tước, ánh mắt nàng trầm xuống, bên trong lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt trong tay áo giật giật, trong trẻo lạnh lùng nói với Chu Tước: "Chu Tước vì sao nhìn ta như vậy?"