Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 111 : Khuynh Hoàng ghen, Tiểu Quân Lạc phúc hắc

Ngày đăng: 22:35 22/04/20


Sau khi trở lại Cẩm quốc, Quân Khuynh Vũ liền bắt tay vào xây dựng quân đội, chuẩn bị cho trận đánh quyết định ba năm sau. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai năm rưỡi.



“Mẫu thân, phụ thân cùng a di khác đi dạo phố!” Tiểu Quân Lạc đôi mắt trong suốt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính tươi cười giảo hoạt không dễ phát hiện, vươn cánh tay nhỏ nhắn phì nộn, túm ống tay áo Lạc Khuynh Hoàng, nói với Lạc Khuynh Hoàng.



Lạc Khuynh Hoàng đang mang đứa nhỏ thứ hai của Quân Khuynh Vũ, đã ước chừng tám tháng bởi vậy không tiện ra ngoài hành tẩu, nghe Quân Lạc nói vậy không khỏi nhíu mày, nhéo khuôn mặt phúng phính, ôn nhu cười nói, “Lạc Nhi không được nói dối nha, phụ thân mỗi ngày đều bận công vụ, khi nhàn hạ đều ở cùng mẫu thân cùng ngươi, làm sao có thể cùng a di khác đi dạo phố nha?”



“Lạc Nhi không nói dối, Lạc Nhi nói thật mà! Không tin mẫu thân cùng Lạc Nhi ra ngoài xem, ngay trên đường đến cửa cung!” Trong đôi mắt đen nhánh long lanh của Tiểu Quân Lạc hiện lên một tia sốt ruột, vẻ mặt ủy khuất, tay nhỏ bé vẫn dùng sức lôi kéo Lạc Khuynh Hoàng, dường như sợ Lạc Khuynh Hoàng không tin nó.



Lạc Khuynh Hoàng ban đầu tưởng Quân Lạc đùa nàng, nhưng nhìn đến bộ dáng đáng thương của Quân Lạc, nàng cho dù không tin cũng không thể không cùng nó đi ra ngoài xem, nếu không e là nước mắt sẽ rơi xuống.



Bị Quân Lạc túm chạy đến ngoài hoàng cung, Lạc Khuynh Hoàng có chút bất đắc dĩ kéo Quân Lạc lại, nhếch môi cười nói, “Lạc Nhi chậm chút, mẫu thân còn đang có muội muội ngươi nha.”



Tiểu Quân Lạc thấy Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, cước bộ không khỏi đi chậm lại, đôi mắt long lanh cẩn thận nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, cười tủm tỉm, “Ân, muội muội ngoan, ca ca sẽ đi chậm.”



Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Lạc bộ dáng thực thiên chân khả ái, không khỏi cười dịu dàng, nàng cũng không biết trong bụng là trai hay gái, nhưng Quân Lạc nói nó thích muội muội, trong bụng nàng nhất định là muội muội, nàng cũng chỉ tùy theo ý nó.



Tiểu Quân Lạc đi chậm lại, mắt vội vàng nhìn về phía trước, hừ, phụ thân đáng giận luôn khi dễ nó, còn tranh giành mẫu thân với nó nữa, khó tìm được lúc phụ thân làm chuyện xấu, nó nhất định phải nói với mẫu thân!



Lạc Khuynh Hoàng đi theo Quân Lạc đến một con đường. Quân Lạc trời sinh hiếu động, nhất là sau khi nàng mang thai nên không thể thường xuyên cùng nó xuất cung, vì thế nàng đành phái Tố Huyền đi theo Quân Lạc, cho Quân Lạc dạo chơi một chút, cho nên vừa rồi Quân Lạc cũng là cùng Tố Huyền xuất cung trở về.



Nàng vừa rồi hỏi Tố Huyền, Tố Huyền nói không nhìn thấy gì hết, Quân Lạc lại đột nhiên vội vàng muốn nàng ta dùng khinh công dẫn hắn hồi cung tìm Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng bất đắc dĩ nhìn Quân Lạc, không biết vì sao, Quân Lạc cùng Quân Khuynh Vũ một lớn một nhỏ luôn làm loạn không ngừng.



“Vừa rồi mới ở đây, sao đã không thấy đâu rồi!” Tiểu Quân Lạc dẫn Lạc Khuynh Hoàng ra ngã tư đường, ngã tư đường vẫn như trước ồn ào nhốn nháo, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Quân Khuynh Vũ, trong mắt Quân Lạc đã xuất hiện một tầng nước, đôi mày nhíu lại một chỗ nhìn đám người.



Lạc Khuynh Hoàng thấy vậy không khỏi nhíu mi, trong mắt hiện lên sủng nịnh cùng yêu thương cũng đều cố nhịn xuống, nói với Quân Lạc, “Lạc Nhi, mẫu thân không phải đã nói không được lừa người ta sao?”



“Mẫu thân, ta không có lừa người! Ta thực sự nhìn thấy phụ thân cùng một a di khác đi cùng nhau.” Tiểu Quân Lạc không khỏi nóng nảy, mắt dáo dác nhìn bốn phía, giống như muốn đào ba tấc đất để tìm ra Quân Khuynh Vũ.



Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nghi hoặc, nếu Quân Lạc nhất thời đùa dai một chút sẽ không tiếp tục đùa nàng sau khi nàng trầm mặt, còn Quân Khuynh Vũ không phải nói hôm nay có chuyện cần xử lý sao, sao có thể ở cùng một chỗ với nữ tử khác?



Khi Lạc Khuynh Hoàng lâm vào đăm chiêu, cánh tay phấn nộn của Quân Lạc một lần nữa kéo tay áo Lạc Khuynh Hoàng, hưng phấn nói, “Mẫu thân, phụ thân kìa!”



Lạc Khuynh Hoàng nhìn theo hướng Quân Lạc chỉ, quả nhiên trong biển người có thấy một người mặc hồng y cực kỳ bắt mắt.



Hồng y như hỏa, ngọc thụ lâm phong, ngay cả ở trong đám người cũng không chút nào vùi lấp được hào quang của hắn, ngoại trừ Quân Khuynh Vũ thì còn ai ở đây?



Trên mặt hắn dường như đang tươi cười bất đắc dĩ, mắt hoa đào hẹp dài hiện lên một tia ấm áp, mà nữ tử xinh đẹp khả ái bên cạnh hắn mặc y phục màu phấn hồng, trên đầu cài một bông hoa, thoạt nhìn không hề mị tục mà ngược lại càng thêm đáng yêu.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn kỹ, nàng kia mặc dù không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng rất thanh tú, khuôn mặt đơn thuần, nghịch ngợm, linh động. Dù vậy nàng ta ở cùng Quân Khuynh Vũ một chỗ nên nàng không thể khống chế được sinh ra cảm giác chán ghét.



“Quân Khuynh Vũ.” Lạc Khuynh Hoàng đi tới trước mặt Quân Khuynh Vũ cùng nữ tử kia, con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia lạnh lùng. Nàng nhìn bọn họ, trên mặt thậm chí còn có ý cười thản nhiên, nhưng ý cười này không ở trong mắt, không thể che dấu bối rối chợt lóe lên.



Nàng kia nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng đi tới, tinh nghịch nhìn nàng, Điềm Điềm cười với Lạc Khuynh Hoàng, xoay người nói với Quân Khuynh Vũ nói, “Khuynh Vũ ca ca, đây chính là Khuynh Hoàng tỷ tỷ sao?”



Nàng gọi Khuynh Vũ ca ca, khẩu khí như vậy giống như đã gọi trăm ngàn lần, mà nàng ta gọi tiếng tỷ tỷ này, không khỏi làm nàng nhớ tới bọn tỷ muội trong phủ lục đục với nhau.



Có thể là do mang thai, có thể là do lời nói của Quân Lạc làm ảnh hưởng, có thể là do nhìn thấy Quân Khuynh Vũ đứng cùng một chỗ với nữ tử khác mà khiếp sợ, Lạc Khuynh Hoàng cái gì cũng không có hỏi, liền xoay người trở về hoàng cung.



Quân Lạc dọc đường vẫn theo sau Lạc Khuynh Hoàng, chân ngắn chạy như bay nhưng không làm sao đuổi kịp bước chân của Lạc Khuynh Hoàng, hắn vừa chạy vừa ủy khuất gọi,” Mẫu thân chậm chút, đợi Lạc Nhi, mẫu thân, không phải chạy nhanh làm tổn thương muội muội a?”



Hiện tại Lạc Khuynh Hoàng đã không nghe thấy gì, chỉ giận đùng đùng về phòng mình, hung hăng khóa cửa phòng lại, không cho kẻ nào tiến vào, cũng không chịu ăn cơm.



Quân Khuynh Vũ đến vài lần đều bị Lạc Khuynh Hoàng chặn ở ngoài cửa, mà Quân Khuynh Vũ muốn mở miệng giải thích Lạc Khuynh Hoàng đều che lỗ tai lại không chịu nghe, Quân Khuynh Vũ đứng ở ngoài có chút dở khóc dở cười.




Hắn vẫn còn quá xa mới bằng Quân Khuynh Vũ, vậy mà hắn còn dõng dạc muốn cùng Quân Khuynh Vũ ra chiến trường, ngay cả một Liễu Cẩn Nguyệt còn không thắng được, hắn sao có thể cùng Quân Khuynh Vũ ra chiến trường?



Liễu Cẩn Nguyệt cũng không ngờ Quân Khuynh Vũ lại nói đến chiến trường, phức tạp nhìn Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ thấy vậy cười nói, “Diệp Hoa nên biết đạo lý này, thân ở địa vị cao, sẽ hiểu được binh bất yếm trá.”



Trong mắt đen nhánh hiên lên sự sâu xa, Quân Khuynh Vũ sờ sờ đầu Liễu Cẩn Nguyệt, thong dong nói, “Làm người làm việc muốn quang minh lỗi lạc, không nên nghĩ đến những thủ đoạn.” Sau đó hắn lại nhìn sang Quân Diệp Hoa, tiếp tục nói, “Nhưng nếu người ta đối với đệ dùng thủ đoạn, đệ cũng không cần nương tay. Đến khi nào người ta dù muốn đào thoát thế nào cũng không chạy được đệ tính kế, đến lúc đó đệ sẽ chân chính cường đại.”



“Ân, ta hiểu rồi, Thất ca ca!” Quân Diệp Hoa nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, trong mắt hiện lên một tia kiên định, hắn nhất định phải giống như Thất ca ca, mặc kệ người khác dùng thủ đoạn gì với hắn, hắn cũng nhất định chiến thắng!



Quân Khuynh Vũ nhìn Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt, trong hiện hiện lên chút ôn nhu. Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt được hắn cùng Liễu Tư Triệt bảo hộ nên bọn họ đến thời điểm này vẫn còn có thể vô sự hồn nhiên.



Không nói đến Liễu Cẩn Nguyệt, Quân Diệp Hoa sinh ra trong hoàng thất luôn luôn muốn học hỏi. Hắn không có khả năng bảo hộ bọn họ cả đời, tương lai Cẩm quốc, thậm chí là cả thiên hạ đều sẽ giao cho Quân Diệp Hoa, nếu hiện tại hắn không làm cho Quân Diệp Hoa trở nên cường đại, vậy thì sau này chờ đợi hắn, chỉ là diệt vong.



“Ca ca.” Giọng nói của Liễu Cẩn Nguyệt cắt đứt mạch suy nghĩ của Quân Khuynh Vũ, hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Liễu Tư Triệt một thân tử y đã ở trước mặt hắn, ba năm dường như chưa từng lưu lại dấu vết nào trên khuôn mặt hắn, vẫn phong thái tuyệt luân, thanh nhã vô song như vậy.



“Tư Triệt tìm ta có chuyện gì?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày nói với Liễu Tư Triệt.



Liễu Tư Triệt liếc Liễu Cẩn Nguyệt cùng Quân Diệp Hoa, nhếch môi cười, “Vốn là đến vì hôn sự của Liễu Cẩn Nguyệt, không ngờ hai người các ngươi vừa lúc cũng ở chỗ này.”



Quân Khuynh Vũ nghe vậy ý vị thâm trường nhìn Liễu Cẩn Nguyệt cùng Quân Diệp Hoa, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, nói với Liễu Cẩn Nguyệt, “Nếu Tư Triệt đã mở miệng, tuổi của hai người các ngươi cũng không còn nhỏ nữa, hôn sự này cũng nên định thôi.”



“Ai muốn lấy nàng ta!”



“Ai muốn gả cho hắn!”



Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt đồng thời lên tiếng, không ai chịu nhường ai, khi nghe thấy lời nói của đối phương, trong mắt đều hiện lên một tia thất vọng, phẫn nộ trừng mắt nhìn nhau.



“Quân Diệp Hoa! Cần ngươi không lấy sao! Bổn cô nương còn không muốn gả cho ngươi đâu!” Liễu Cẩn Nguyệt tức giận quát Quân Diệp Hoa.



Quân Diệp Hoa cũng không yếu thế lườm Liễu Cẩn Nguyệt, không chút nhân nhượng nói, “Hừ! Ngươi đồ chết tiệt này, ta xem ngươi cả đời sẽ không ai thèm lấy!”



“Ngươi…Ngươi…” Liễu Cẩn Nguyệt chỉ vào Quân Diệp Hoa, vừa run rẩy vừa giống như ủy khuất. Nàng ta cho dù thiên chân ngay thẳng, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, Quân Diệp Hoa lại là nam tử nàng ta thích, lời này nói ra thực có lực sát thương mạnh.



Liễu Cẩn Nguyệt chỉ vào Quân Diệp Hoa một lúc lâu không nói nên lời, sau đó đột nhiên oa một tiếng khóc lớn, nước mắt như trân châu từng hạt rơi xuống. Liễu Tư Triệt thấy Liễu Cẩn Nguyệt khóc, trong mắt lướt qua một tia đau lòng, nhưng cũng chỉ đứng một bên, không có ý định mở miệng an ủi, Quân Khuynh Vũ cũng có vẻ không liên quan tới mình.



Quân Diệp Hoa thấy Liễu Cẩn Nguyệt nức nở thì sợ hãi, nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Liễu Tư Triệt có vẻ không định an ủi càng sốt ruột, liền lau nước mắt cho Liễu Cẩn Nguyệt, “Cẩn Nguyệt ngươi đừng khóc! Ta chỉ là nói dối để chọc ngươi giận thôi, ta không cố ý!”



“Ô ô ô… Không cần ngươi lo. Ta chính là không có ai muốn!” Liễu Cẩn Nguyệt vừa khóc vừa đẩy Quân Diệp Hoa ra, càng lúc khóc càng thương tâm.



Quân Diệp Hoa đứng một chỗ không yên, đau lòng nhìn Liễu Cẩn Nguyệt nói, “Ai nói ngươi không ai muốn! Ta muốn! Ta lấy ngươi còn chưa được sao?”



Liễu Cẩn Nguyệt nghe Quân Diệp Hoa nói vậy ngay lập tức ngừng khóc, nước mắt còn đọng lại trên mi, dường như rất kinh ngạc, đôi mắt chưa khô chớp chớp nhìn Quân Diệp Hoa.



Quân Diệp Hoa bị Liễu Cẩn Nguyệt nhìn đến ngượng ngùng, một lúc sau mới ấp úng, “Ngươi trả lời ta đi, gả hay không gả?”



Khuôn mặt Liễu Cẩn Nguyệt liền đỏ lên, cúi đầu không trả lời, mà lông mi của nàng ta cụp xuống đã che mất thần sắc của nàng ta.



Liễu Tư Triệt cùng Quân Khuynh Vũ thấy một màn như vậy thì cùng nhau cười, hai hài tử này đúng là một đôi oan gia.



“Một khi đã vậy, trẫm liền làm chủ, nửa tháng sau thành hôn đi.” Quân Khuynh Vũ nhìn hai người bọn họ, nhếch môi chậm rãi nói.



Hai người vẫn cúi đầu không lên tiếng, còn đâu dáng vẻ ầm ĩ lúc trước?