Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 112 : Tứ quốc tề tựu, phong vân biến đổi

Ngày đăng: 22:35 22/04/20


Lại một mùa đông trôi qua.



Liên tục hai ba ngày có một trận tuyết lớn, bao phủ toàn bộ hoàng cung Cẩm quốc bằng một màu trắng mơ hồ. Quay đầu nhìn lại, dường như chỉ có đất trời màu trắng, chỉ có cây tùng bách kia trải qua mùa đông vẫn còn xanh, chẳng qua cũng bị tuyết che phủ.



Lạc Khuynh Hoàng một thân xiêm y màu trắng, khoác áo lông cừu cũng màu trắng, dường như hòa vào một chỗ với màu trắng. Mái tóc nàng như thác nước xõa trên vai, đen nhánh càng nổi bật trên nền áo lông cừu tuyết trắng. Rõ ràng chỉ là trắng đen đơn giản nhưng lại làm cho đất trời phải ảm đạm, dung mạo nàng giồng như tiên nữ trong bức tranh thủy mặc, tuyệt mỹ và thanh lệ.



“Cẩn Nguyệt đứng đây làm gì vậy?” Lạc Khuynh Hoàng đang đi dạo trong ngự hoa viên thì gặp Liễu Cẩn Nguyệt, Liễu Cẩn Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng, trong mắt long lanh tràn ngập hâm mộ cùng kinh diễm, lông my chớp chớp, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.



Liễu Cẩn Nguyệt thấy Lạc Khuynh Hoàng nói chuyện với nàng ta mới định thần lại, bước đến bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, vừa hâm mộ vừa cảm thán nhìn Lạc Khuynh Hoàng, “Khuynh Hoàng tỷ tỷ, tỷ thật sự rất xinh đẹp, ta còn chưa thấy nữ nhân nào đẹp hơn tỷ, khó trách ca ca lại thích tỷ như vậy.”



Lạc Khuynh Hoàng nghe vậy, trong mắt có chút lưu chuyển nhưng rất nhanh bị che giấu, khóe môi nàng tươi cười ôn nhu, kéo tay Liễu Cẩn Nguyệt nói, “Cẩn Nguyệt ngày mai sẽ làm tân nương tử, đến lúc đó sẽ xinh đẹp hơn Khuynh Hoàng tỷ tỷ!”



“Thật sao?” Liễu Cẩn Nguyệt vừa nghi hoặc vừa xấu hổ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng, trong mắt e lệ mà chờ mong đối với hôn lễ của chính mình, làm cho mặt của nàng ta càng kinh diễm động lòng người.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn vào đôi mắt long lanh của Liễu Cẩn Nguyệt, sờ sờ đầu nàng ta, cười nói, “Đương nhiên rồi, Cẩn Nguyêt chưa từng nghe nói sao, tân nương tử là nữ tử xinh đẹp nhất trên đời!”



Liễu Cẩn Nguyệt vừa hiểu vừa không hiểu gật gật đầu, lại chớp mắt nghi hoặc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, “Nhưng người ta cũng nói nữ nhân sau khi sinh con sẽ thay đổi, vì sao Khuynh Hoàng tỷ tỷ sinh ba đứa nhỏ vẫn xinh đẹp như vậy?”



Lạc Khuynh Hoàng nghe vậy không khỏi bật cười, nói với Liễu Cẩn Nguyệt, “Bởi vì sinh đứa nhỏ cho người mình yêu, cảm thấy hạnh phúc nên vĩnh viễn không trở nên xấu.”



“Vậy thì sau này Cẩn Nguyệt cũng muốn hạnh phúc.” Liễu Cẩn Nguyệt tươi cười ngọt ngào.



Lạc Khuynh Hoàng phức tạp nhìn Liễu Cẩn Nguyệt, Liễu Cẩn Nguyệt tính tình vẫn còn trẻ con, tương lai nếu Quân Khuynh Vũ đem Cẩm quốc, hay thiên hạ giao cho Quân Diệp Hoa, với tính tình như vậy, Liễu Cẩn Nguyệt làm thế nào trở thành mẫu nghi thiên hạ?



“Trời lạnh như vậy, nàng vừa mới sinh đứa nhỏ sao lại ra ngoài chạy loạn?” Lạc Khuynh Hoàng còn đang ngẩn người, trên tay liền cảm thấy hơi ấm, bên tai vang lên thanh âm vừa trách cứ vừa yêu chiều của Quân Khuynh Vũ.



Ba ngày trước nàng vừa sinh lần thứ hai rất thuận lợi, không giống lần đầu tiên khó khăn, lại còn là một đôi long phượng.



Hiện tại Quân Khuynh Vũ phải nói là một tấc cũng không rời, cho dù bà đỡ cùng thái y khuyên giải, Quân Khuynh Vũ đều nhắm mắt làm ngơ, sau khi Lạc Khuynh Hoàng bình an sinh hạ, Quân Khuynh Vũ mới cảm thấy bởi vì lần trước hắn không ở bên cạnh, Lạc Khuynh Hoàng mới khó sinh.



“Ra ngoài một chút thôi. Tứ quốc sứ thần đều đến?” Lạc Khuynh Hoàng để Quân Khuynh Vũ nắm tay nàng, giúp nàng vận nội lực duy trì độ ấm, khóe môi nàng tươi cười ôn nhu, hỏi.



Quân Khuynh Vũ tiếp tục nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt đen như mực nhìn ra xa rồi chậm rãi nói, “Hách Liên Phong, Âu Dương Triệt, còn Lăng Cảnh Lan, Lăng Dịch Hiên đều đến. E rằng đây là lần cuối tứ quốc hòa hợp ngồi cạnh nhau.”



Ba năm nay, thế cục càng rõ ràng.



Âu Dương Triệt nhờ Lăng Vũ Lưu cùng Lăng Dịch Hiên giúp đỡ đã quét sạch thế lực phản động ở Tây Quyết , toàn bộ Tây Quyết đã nằm trong tay Âu Dương Triệt, tuy Tây Quyết nhỏ nhưng đã bị Âu Dương Triệt phong tỏa, trở thành tường đồng vách sắt kiên cố.



Mà Hách Liên Phong cũng sử dụng thời gian ba năm này, làm cho Thác Bạt tộc cùng Cô Hồng tộc ở Bắc Bộ du mục dân tộc biến mất, Hách Liên tộc nay đã là đại tộc lớn nhất trong Bắc Bộ du mục dân tộc, cũng như Bắc Bộ du mục dân tộc hoàng tộc, Hách liên Phong trở thành Bắc Bộ vương.



Về phần Lăng quốc, bệnh tình Lăng quốc quốc chủ đã nguy kịch, trong khi Lăng Cảnh Lan cùng Lăng Dịch Hiên tranh đoạt vẫn chưa kết thúc. Lúc đầu Lăng Dịch Hiên mưu lược có lẽ không phải là đối thủ của Lăng Cảnh Lan, nhưng Lăng Dịch Hiên cùng Lăng Vũ Lưu lại có Tây Quyết giúp đỡ, cùng không kém Lăng quốc bao nhiêu.



“Tứ quốc đều như chim sợ cành cong, chiến sự hết sức căng thẳng, chuyện này có nước nào có thể đảm đương?” Lạc Khuynh Hoàng tươi cười yêu dị, nói.



Theo thế cục hiện giờ, chỉ có Lăng quốc dường như không ổn định, thiết nhập vào Lăng quốc có vẻ thích hợp nhất nhưng Lăng quốc quốc lực hùng hậu, quốc thổ mở mang, sợ rằng nhất thời khó có thể công chiếm, hơn nữa lấy quan hệ của Lăng quốc cùng Tây Quyết, nếu Cẩm quốc đối Lăng quốc xuất binh, Tây Quyết tất nhiên sẽ lấy cớ giúp Lăng quốc xuất binh, đến lúc đó, khả năng không được gì, còn bị Tây Quyết chiếm tiện nghi.



“Tây Quyết.” Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ cơ hồ là trăm miệng một lời nói.



Thái độ của Bắc Bộ hiện tại còn ái muội không rõ, giống như sẽ không tham chiến thiên hạ, hơn nữa thực lực Bắc Bộ sâu không lường được, trung nguyên đối với khí hậu cùng địa hình của Bắc Bộ cũng không hiểu biết, tùy tiện hướng Bắc Bộ ra tay tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt, bởi vậy, chỉ có Tây Quyết.



Đương nhiên, tuyệt đối không phải một mình Cẩm quốc động thủ với Tây Quyết.



Lăng Quốc nay còn bị vây trong tình trạng nội loạn, mà tình huống nội loạn này đúng lúc Cẩm quốc có thể lợi dụng . Quân Khuynh Vũ cùng Lăng Cảnh Lan vốn có minh ác hợp tác, bây giờ liên hợp với Lăng Cảnh Lan tấn công Tây Quyết tiến công, hủy diệt ngoại viện của Lăng Dịch Hiên, chỉ sợ cũng là suy nghĩ trong lòng Lăng Cảnh Lan.
Hiện tại tình hình, hắn không phải không có cách nào công chiếm thành trì này, chỉ là nếu muốn tấn công, tất phải đả thương đến dân chúng, cho dù bọn họ thật sự tấn công Tây Quyết, chỉ sợ cũng chọc dân tâm căm phẫn, việc này cũng không lợi cho việc bình ổn Tây Quyết, huống chi nếu đả thương dân chúng, liền trái với ước nguyện ban đầu của hắn.



Nhưng nếu không đánh, thời gian không lâu, viện binh Tây Quyết sẽ đến, đến lúc đó chỉ càng thêm phiền toái. Huống chi ba đường cùng nhau bọc đánh, nếu tiến độ không đồng nhất, chẳng khác nào cho Âu Dương Triệt thở dốc cùng an bài cơ hội, bởi vậy, lúc này là một hồi cũng trì hoãn không được.



“Nay dân chúng là binh lính, bảo chúng ta như thế nào tấn công? Chẳng lẽ thật sự sẽ xuống tay với dân chúng tay không tấc sắt sao?” Lạc Vân Chỉ nhìn dân chúng trên thành, trong lòng không khỏi lo lắng vô cùng. Bọn họ đến đây đã công chiếm hai tòa thành trì, cơ hồ không có hao tổn lực lượng, thật không ngờ đến biên thành trọng chấn của Tây Quyết thế nhưng gặp tình huống khó xử như vậy.



Quân Khuynh Vũ nghe được Lạc Vân Chỉ nói, cũng khẽ nhíu mi. Đây thật sự là tiến cũng không được, thối cũng không xong. Tên đã lên dây không thể không phát, giờ phút này hắn tuyệt đối không có khả năng lui về phía sau . Nhưng nếu tiến công, chẳng lẽ thật sự sẽ phải xuống tay với dân chúng sao? Đây là việc quyết không có khả năng .



Bên trong con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia lưu quang tràn đầy màu sắc , trên khuôn mặt khuynh thành tuyệt đại gợi lên một chút tươi cười, giống như ánh bình minh sáng lạn vô cùng, cơ hồ làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt mỹ của nàng, nàng nhíu mày nhìn Quân Khuynh Vũ, từ từ nói, “Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền. Nếu bọn họ lấy dân chúng đến ngăn cản chúng ta, chúng ta đây cũng lấy dân chúng tới biên thành!”



“Ý của Hoàng nhi là?” Quân Khuynh Vũ nghe được Lạc Khuynh Hoàng nói, bên trong con ngươi đen thẫm hiện lên một tia kinh hỉ, going như có cảm xúc gì bắt đầu khởi động, hắn câu môi đối Lạc Khuynh Hoàng nói.



Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng cũng gợi lên ý cười, cùng Quân Khuynh Vũ nhìn nhau cười, hướng Lạc Vân Chỉ nói, “Ca ca lập tức đi mời dân chúng của thành trì chúng ta đã công chiếm lại đây. Hai thành trì cách gần như vậy, tất nhiên cùng dân chúng trong thành có quan hệ thân thích, chúng ta liền lấy tình thân lay động!”



Lạc Vân Chỉ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, mâu trung cũng hiện lên một tia vui mừng. Bọn họ tự nhiên không có khả năng đối dân chúng động thủ, nhưng bọn họ đã có biện pháp làm cho dân chúng buông tha. Nếu bọn họ để cho dân chúng ở thành trì đã công chiếm thành tiến đến khuyên bảo, đến lúc đó dân chúng trong thành tất nhiên dao động, nếu dân chúng dao động, như vậy quân tâm cũng không xong, đến lúc đó tự nhiên là không cần tốn nhiều sức mà có thể hạ được biên thành.



“Cẩm quốc tặc nhân! Muốn chiến liền chiến! Tây Quyết chúng ta không bao giờ sợ chết!” Tướng thủ thành của Tây Quyết đứng trên cửa thành nhìn binh linh Cẩm quốc án binh bất động, trong mắt mang theo một tia quyết tuyệt, hướng Quân Khuynh Vũ quát.



Kỳ thật phát động dân chúng đi lên thành lâu, cũng là mưu kế Âu Dương Triệt bí mật nói cho hắn. Âu Dương Triệt nói, nếu để cho dân chúng lập lên thành lâu, Quân Khuynh Vũ tất nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, mà Quân Khuynh Vũ một khi động thủ với dân chúng, tất nhiên khiến cho dân chúng phẫn nộ, đến lúc đó toàn bộ Tây Quyết cao thấp một lòng, cho dù binh lực Cẩm quốc cùng Lăng quốc lại đến gấp đôi, cũng không có cách nào chân chính đánh hạ Tây Quyết!



Quân Khuynh Vũ nhìn biểu tình thấy chết không sờn trên mặt tướng thủ thành, khóe môi vẽ ra độ cong tựa tiếu phi tiếu , bên trong con ngươi đen thẫm lây dính một tia ý cười, ngữ thanh từ từ, đối với trên thành lâu nói, “Cẩm quốc quân đội, tuyệt đối không thương tổn dân chúng. Nếu ngươi muốn chiến, liền phái binh lính đến cùng chúng ta chiến, làm gì liên lụy dân chúng vô tội làm kẻ chết thay?”



Nghe nói như thế, trên mặt dân chúng đã xuất hiện một tia dao động.



Quả nhiên không ngoài sở liệu, Tây Quyết cho dù thật sự cao thấp một lòng, cũng quả quyết không có khả năng mỗi người đều thấy chết không sờn như vậy, dù sao mọi người đều tham luyến sinh tồn , bình thường nói trung quân ái quốc, ai cũng đã nói, nhưng thời điểm chiến tranh có thể vì quốc gia không để ý tánh mạng, dù sao vẫn là số ít.



Tướng thủ thành của Tây Quyết tự nhiên cũng chú ý tới nhóm dân chúng dao động, lập tức nóng nảy, đối với Quân Khuynh Vũ quát, “Cẩm quốc tặc nhân, ngươi không cần giả nhân giả nghĩa , nếu Tây Quyết rơi vào trong tay các ngươi, dân chúng Tây Quyết làm gì còn có ngày lành? Dân chúng Tây Quyết chúng ta đều là những người thà chết chứ không thể nhục!”



Tướng thủ thành Tây Quyết thủ nói khiến dân chúng nguyên bản tinh thần sa sút ý chí chiến đấu lại khơi dậy. Đúng vậy, quốc gia nếu diệt vong , dân chúng bọn họ còn có ngày lành gì, cùng với cuộc sống sống không bằng chết, không bằng vì quốc gia mà chiến, ít nhất còn có thể có một đường sinh cơ đâu.



Quân Khuynh Vũ nghe tướng thủ thành Tây Quyết nói, lông mi có chút giương lên, mâu trung hiện lên một tia thưởng thức, tướng thủ thành Tây Quyết này cũng hiểu cần kích khởi ý chí chiến đấu của dân chúng sao? Đáng tiếc ở trước mặt Quân Khuynh Vũ hắn, hết thảy đều là phí công .



Lại qua nửa canh giờ. Dân chúng trên thành dần dần xuất hiện dấu hiệu buông lỏng, mà thời điểm Lạc Vân Chỉ mang theo dân chúng hai tòa thành trì tới, trên thành lâu lại xuất hiện thanh âm nói nhỏ khe khẽ.



“Mợ, sao ngươi lại tới đây?” Trên thành lâu có một tiểu tử lớn mật hô với người phía dưới thành lâu.



“Tam nhi, ngươi như thế nào chạy đến thành lâu rồi, mau xuống dưới a!”



“Đúng vậy đúng vậy! Mau xuống dưới, Cẩm quốc hoàng đế đợi chúng ta được , dân chúng chúng ta còn không phải cầu một ngày yên vui sao, ai làm hoàng đế thì có cái gì khác nhau đâu?”



Từ một nam tử mở đầu, đối thoại trên thành lầu với dưới thành lâu càng ngày càng nhiều, nghe nói thân thích hiện tại đều thập phần hảo, thậm chí so với trước kia còn muốn tốt hơn, không ít dân chúng đều đã dao động , có dân chúng thậm chí bỏ đi quần áo, xuống thành lâu.



Tướng thủ thành của Tây Quyết thấy một màn như vậy không khỏi nóng nảy đứng lên, vung đao đối với một dân chúng bên người đang chạy xuống, dân chúng kia lập tức cắt thành hai đoạn, thấy một màn như vậy, không ít dân chúng Tây Quyết đều hét rầm lêm, cục diện càng thêm không thể vãn hồi!



“Ai còn dám chạy! Lão tử liền chém chết hắn!” Tướng thủ thành của Tây Quyết đối với dân chúng đang do dự muốn chạy trốn quát, một chiêu giết gà dọa khỉ không thể nghi ngờ thập phần hiệu quả.



Quân Khuynh Vũ thấy một màn như vậy, bên trong con ngươi u hắc hiện lên một đạo hàn quang, cây quạt trong tay giống như có linh tính, bay về phía tướng thủ thành tướng trên thành lâu, phiến ra nhân vong, cây quạt ở trong không trung vòng một vòng cung xinh đẹp rồi lại, lại về tới trong tay Quân Khuynh Vũ.



Tướng thủ thành trung với quốc gia đáng giá khen ngợi, nhưng là trung với quốc gia đầu tiên phải hiểu được, căn bản của một quốc gia, là dân chúng. Nếu ngay cả dân chúng cũng không biết trân trọng, làm sao có thể nói trân trọng quốc gia? Người như vậy, chết không đáng tiếc!



Mà dân chúng còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy thân hình cao lớn của tướng thủ thành ngã xuống, không khỏi càng thêm thất kinh, thanh âm tà mị của Quân Khuynh Vũ mang theo mị hoặc giống như có ma lực, khiến cho bọn họ an tĩnh lại, hắn nói, “Quốc gia căn bản chính là dân chúng. Ngay cả dân chúng cũng không biết trân trọng, chết không đáng tiếc. Trẫm hôm nay tấn công Tây Quyết, chỉ vì muốn hoàng đế Tây Quyết cho Lăng quốc một cái công đạo mà thôi, đối với dân chúng Tây Quyết, trẫm hứa, tuyệt không thương tổn một người, các ngươi cứ yên tâm đi!”