Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 62 : Phượng hoàng giương cánh

Ngày đăng: 22:33 22/04/20


Edit: Nguyệt Hạ



Tống Linh bị Liễu Tư Triệt gắt gao nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy đôi con ngươi đen như mực kia như đã xem thấu hết thảy thế gian, giống như một hắc động không đáy, lóe ra tối tăm vô hạn. Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, không tự giác đem ánh mắt nhìn về phía Quân Hồng Phong.



Quân Hồng Phong thấy ánh mắt Tống Linh mơ hồ nhìn lại đây, toàn thân tóc gáy đều dựng lên, trên mặt hiện lên một tia kinh hoảng. Hắn nguyên bản là muốn mượn dịp này trừ bỏ Quân Hiền Tề, thật không ngờ lại bị Liễu Tư Triệt phá hủy. Hắn không biếtvì sao long bào vô duyên vô cớ biến thành mãng bào, chỉ biết là Quân Hiền Tề chắc chắn đã tránh được một kiếp .



Hiện tại Liễu Tư Triệt còn truy cứu đến chuyện thái tử phi sinh non, nếu bị Quân Vũ Thần biết việc này là hắn và Tống Linh một tay mưu đồ, như vậy hắn không chỉ là có ý định mưu hại con của thái tử, hãm hại thái tử, này cũng không phải là tiểu tội danh, nhẹ thì biếm làm thứ dân, nặng thì đầu rơi xuống đất a!



Tống Linh nhìn phía quân Hồng Phong xin giúp đỡ bất quá chỉ trong nháy mắt mà thôi, nhưng trong nháy mắt này cũng đã đủ rồi. Con ngươi hắc bạch phân minh của Liễu Tư Triệt trầm xuống, càng thêm sâu không lường được. Ánh mắt hắn dần trở nên lợi hại, giọng điệu cũng không còn ôn nhuận, “Tống cô nương nhìn tứ hoàng tử là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là tứ hoàng tử sai sử Tống cô nương ám toán thái tử phi, giá họa thái tử?!”



Liễu Tư Triệt mạnh mẽ chất vấn.



Kỳ thật sự tình phát triển đến nước này, người có chút thông minh đã muốn nhìn rõ ràng hết thảy. Khổ nỗi là không có chứng cớ thôi.



Tống Linh nghe thấy Liễu Tư Triệt chất vấn, cả người từng bước lùi về phía sau. Sắc mặt đại biến, cuống quít phủ nhận nói, “Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Ngươi có chứng cớ không?!”



Quân Hồng Phong gắt gao mím môi, thần sắc như lâm đại địch, trong mắt không che dấu kích động. Quân Kiền Linh ngồi bên cạnh Quân Hồng Phong, mang theo mấy phần trào phúng nhìn Quân Hồng Phong.



Nguyên bản kế hoạch làm cho Quân Hồng Phong trước hại chết Quân Hiền Tề, sau hắn lại vạch mặt Quân Hồng Phong, như vậy có thể nhất cử lưỡng tiện, thoải mái đạt được thái tử vị. Nhưng là thật không ngờ Quân Hồng Phong lại bị Liễu Tư Triệt bức đến như thế, chẳng những không hại chết Quân Hiền Tề, ngược lại là tự thân khó bảo toàn. Liễu Tư Triệt, quả nhiên là mưu lược vô song, không thể khinh thường.



Quân Khuynh Vũ hồng y như lửa, ngón tay thon dài trắng nõn bắt đầu thưởng thức ly rượu, thần sắc cũng không ngưng trọng như những người khác, khóe môi hắn vẫn giương lên tươi cười tà mị,trong mắt hoa đào hẹp dài không có dấy lên chút gợn sóng, tựa hồ đối với việc này tuyệt không kinh ngạc, giống như đã nắm lấy hết thảy, đều chạy không khỏi mưu tính của hắn.



Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Khuynh Vũ khí định thần nhàn, không khỏi nhíu mày, người này đã sớm biết sự tình sẽ diễn ra như thế sao?! Không khỏi gợi lên một chút tươi cười hàm xúc, nói, “Tống sườn phi muốn chứng cớ sao? Vụng trộm bỏ xạ hương trong phòng thái tử phi, cũng thật đủ ngoan độc. Chỉ tiếc, miệng hạ nhân của Tống sườn phi cũng không phải luôn kiên cố đâu.”



Tống Linh nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, sắc mặt đại biến. Chuyện nàng sai Xuân Hương bỏ xạ hương trong phòng Liễu Cẩm Tú không hề nói cho người khác, Lạc Khuynh Hoàng làm sao có thể biết?! Chẳng lẽ Xuân Hương thật sự phản bội nàng?!



Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến bộ dáng Tống Linh thất kinh, ý cười trên khóe môi càng thêm sâu sắc. Xuân Hương cũng không có phản bội Tống Linh, nàng chỉ là cố ý thử Tống Linh mà thôi.



Thời điểm nàng bắt mạch cho Liễu Cẩm Tú đã nhìn ra Liễu Cẩm Tú là vì xạ hương nên cuống rốn mới không tốt, nàng cẩn thận kiểm tra vật trên người Liễu Cẩm Tú, tựa hồ không có xạ hương, nhưng là trên thân thể của nàng đã có một cỗ hương vị xạ hương, chỉ sợ là trong phòng nàng có xạ hương đi.



Tống Linh cùng Liễu Cẩm Tú xưa nay bất hòa,sau khi vào phủ cho tới bây giờ chưa hề bước vào phòng của Liễu Cẩm Tú. Nếu muốn bỏ xạ hương trong phòng Liễu Cẩm Tú, tất nhiên là thông qua hạ nhân, bởi vậy, nàng cố ý nói như vậy, là muốn nhìn phản ứng của Tống Linh. Quả nhiên không khác sở liệu của nàng.



“Như thế nào, Tống sườn phi còn muốn để Khuynh Hoàng thỉnh nàng lại đây đối chất sao?” Lạc Khuynh Hoàng liếc nhìn Tống Linh một cái, một bộ khí định thần nhàn, như là đã định liệu trước, mặc cho ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ trên tay nàng thật sự nắm giữ chứng cớ.



Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng một bộ không có chuyện gì lạ, khóe môi không khỏi gợi lên, Hoàng nhi của hắn thật đúng là biết diễn a. Chỉ sợ nàng cũng chỉ mới biết chuyện xạ hương lúc bắt mạch cho Liễu Cẩm Tú, thế nhưng có thể giả bộ như đã biết từ lâu, quả nhiên không phải phúc hắc bình thường. Không hổ là nữ nhân mà Quân Khuynh Vũ hắn coi trọng.



Còn trong mắt Quân Kiền Linh hiện lên một tia mê muội. Lạc Khuynh Hoàng chính là nữ nhi của Lạc Nguyên, đại tướng quân cùng thừa tướng xưa nay bất hòa, Lạc Khuynh Hoàng vì sao phải ra tay trợ giúp Liễu gia?! Hơn nữa xem bộ dáng Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ đã sớm biết kế hoạch Tống Linh ám hại Liễu Cẩm Tú, vậy nàng vì sao không sớm ra tay ngăn cản, chẳng lẽ là vì muốn đẩy Quân Hồng Phong vào chỗ chết?!



Trên nét mặt già nua của Liễu Viễn Chinh cũng hiện lên một tia nghi hoặc. Lạc Khuynh Hoàng đang làm cái gì?! Vì sao phải ra tay trợ giúp Liễu gia bọn họ?! Lấy lập trường của đại tướng quân, không phải là hẳn nên bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội diệt Liễu gia bọn hắn sao?!



Chỉ có trong mắt Liễu Tư Triệt là không có nghi hoặc. Con ngươi hắc bạch phân minh của hắn nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi chậm rãi gợi lên một chút độ cong thản nhiên. Mặc dù là địch, nàng vẫn nguyện ý giúp hắn, đây không phải là đại biểu, hắn ở lòng của nàng, còn có một chút vị trí sao?



Chỉ cần một chút vị trí, như vậy đủ rồi. Khuynh Hoàng, kiếp này, chúng ta không thể ở cùng một chỗ. Có lẽ nhất định phải hướng đao kiếm về phía nhau, ta chỉ cầu, thời điểm kiếm của nàng hướng về phía ta, sẽ có một chút do dự, như vậy đủ rồi.



Mọi người thần sắc khác nhau, trong nháy mắt, Tống Linh cũng là ra vẻ trấn định hô, “Hừ! Ai biết các ngươi có mua chuộc Xuân Hương hay không?!”



“Nha?” Lạc Khuynh Hoàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Tống Linh, con ngươi tối tăm lóe ra vài phần đùa cợt, tiếp tục nói, “Nguyên lai Tống sườn phi là phái Xuân Hương bỏ xạ hương trong phòng thái tử phi?”



Lời này vừa nói,mặt Tống Linh lập tức trở nên trắng bệch. Nàng bị Lạc Khuynh Hoàng nói cho tâm hoảng ý loạn, thế nhưng trong lúc vô ý khai ra Xuân Hương, đây không phải là chưa đánh đã khai sao?! Tống Linh hối hận không kịp, hận không thể lập tức cắn nát đầu lưỡicủa mình.



“Điêu phụ lớn mật! Dám hại tôn nhi của bổn cung, nói, rốt cuộc là ai sai sử ngươi?!” Liễu Tâm Huệ nghe Tống Linh nói như thế, vỗ bàn, tức giận nói.



Hôm nay vốn là sinh thần của nàng, lại biến thành tình trạng như bây giờ. Đầu tiên là thiên thốn độc xà, làm nàng kinh hoảng không nhẹ, may mắn hữu kinh vô hiểm, lại tự dưng bị Quân Khuynh Vũ cầm mất quyền thống soái kinh thành tả quân. Lại còn thái tử phi sinh non, nháo ra sự kiện long bào, làm hại con nàng mất đi thái tử vị, suýt nữa thì chết, nay đã biết chân tướng vì sao Liễu Cẩm Tú sinh non, nàng tất nhiên là giận không thể át.



Tống Linh bị Liễu Tâm Huệ quát lớn như thế, lại thất kinh, trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi, cố ý thiết kế làm cho thái tử phi sinh non, giá họa thái tử, đây chính là tội lớn chém đầu a!



Quân Hiền Tề nghe thấy hết thảy, trong mắt hiện lên vài phần không thể tin, hắn nhìn Tống Linh, hỏi, “Ngươi đến tột cùng vì sao phải làm như vậy? Cố ý mưu hại Cẩm Tú, hãm hại ta? Ta đối với ngươi, chẳng lẽ còn không đủ tốt sao?!”
Thế cục hiện giờ thoạt nhìn là một mảnh tốt, kỳ thật cũng không hề lạc quan. Còn có nửa tháng nữa là lập thu, đến lúc đó sẽ tiến hành săn bắn. Hắn nhất định phải giành đượchảo cảm của phụ vương trong cuộc tỷ thí săn bắn.



Về phần đầu xuân sang năm. Ánh mắt Quân Kiền Linh phiêu tới trên mặt Lạc Khuynh Hoàng, chỉ thấy trên dung nhan tái tuyết khi sương(NH: ta nghĩ giống như câu “hoa nhường nguyệt thẹn),dưới đáy mắt nàng là một mảnh ý cười đạm bạc, một ly rồi một ly, tao nhã tự nhiên. Nếutrong phong phi yến đầu xuân sang năm hắn có thể thú Lạc Khuynh Hoàng, như vậy sự tình có thể sẽ dễ dàng hơn.



Lạc Khuynh Hoàng không chỉ có được sủng ái của phụ vương, binh quyền đại tướng quân, bản thân nàng cũng là kinh thải tuyệt diễm, rất được lòng hắn. Nếu có thể thú Lạc Khuynh Hoàng, sẽ có thật nhiềulợi ích a. Chỉ là tâm tư của Lạc Khuynh Hoàng, hắn cũng là đoán không ra.



Hắn nghĩ nàng có tình ý với Liễu Tư Triệt, nhưng xem ngôn hành cử chỉ nàng trong lúc đó tựa hồ cũng không có ý này. Hắn cho rằng tâm của nàng đặt nơi Quân Khuynh Vũ, nhưng là nàng lại thề thốt phủ nhận. Những năm gần đây, hắn chỉ nghĩ đến Lạc Khuynh Hoàng ngoài danh hiệu Cẩm quốc đệ nhất mỹ nhân danh hiệu chỉ là cái gối thêu hoa, nào biết đâu nàng là nữ tử kinh thải tuyệt diễm như thế?!



Xem ra còn phải đi thiên lao cứu Lạc Khuynh Thành ra. Tuy rằng giờ phút này hắn đối Lạc Khuynh Thành đã không còn một tia hảo cảm nào, nhưng Lạc Khuynh Thành dù sao cũng là người hiểu biết Lạc Khuynh Hoàng cùng phủ thừa tướng nhất mà hắn có thể lợi dụng. Huống chi, Lạc Khuynh Thành tựa hồ cũng rất có tâm kế, lưu nàng lại, có lẽ còn có tác dụng.



Quân Khuynh Vũ ngồi không xa vị trí của Quân Kiền Linh, đôi mắt hoa đào hẹp dài như vô tình đảo qua hai máQuân Kiền Linh, khóe môi nhếch lên một chút tươi cười hàm xúc không rõ. Ngón tay thon dài tao nhã cầm ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.



Lạc Khuynh Hoàng ngồi ở vị trí đối diện. Cảm giác được trên đại điện bắn tới đủ loại ánh mắt: ngưỡng mộ, khâm phục, thăm dò, ghen tị. Nàng bất vi sở động. Trong tay vân vê ly rượu, con ngươi tối tăm tĩnh lặng như rượu trong chén, nhìn không ra chút gợn sóng.



Hôm nay nàng đã bộc lộ một phen trên đại điện, chỉ sợ là đã làm cho nhất chúng quan viên phải nhìn nàng bằng một con mắt khác. Nhìn thì nhìn cũng không có trở ngại gì! Nàng đã ẩn nhẫn đủ lâu, từ nay về sau, liền làm cho bọn họ nhận diện chân chính nàng đi! Lúc này đây, nàng đã không muốn cố ý thu liễm chính mình, nàng nên vì chính mình, tuỳ tiện tiêu sái mà sống!



Ngồi bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Vân Chỉ nhìn tươi cười tự tin trên sườn mặt tuyệt mỹcủa Lạc Khuynh Hoàng, lộ ra thần sắcvui mừng. Hắn đã sớm biết muội muội này nên là phượng hoàng giương cánh bay cao! Từ lâu hắn đã cảm thấy nữ tử đương thời không có người nào có thể đánh đồngvới muội muội của hắn, nay lại càng thêm kiên định với ý nghĩ này.



Nửa năm trước hắn từng đi sứ Lăng quốc, cũng từng cùng danh dương thiên hạ Lăng quốc đệ nhất mỹ nhân Vũ Lưu công chúa gặp mặt một lần. Bất quá chỉ là xa xa liếc mắt một cái, hắn liền cảm thấy Vũ Lưu công chúa thiên tư quốc sắc, không hề thua kém so với Lạc Khuynh Hoàng. Nhưng hôm nay nhìn phương hoa của Lạc Khuynh Hoàng, hắn mới cảm thấy, Vũ Lưu công chúa sợ là căn bản không thể so sánh cùng.



“Khuynh Hoàng, vừa rồi có bị doạ không?” Lạc Nguyên cẩn thận hỏi han đánh gãy suy nghĩ của Lạc Vân Chỉ và Lạc Khuynh Hoàng. Hai người nhất tề nghiêng hai má.



Đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng tối tăm sâu không lường được, khóe môi gợi lên, lười biếng nói, “Không nhọc phụ thân quan tâm.”



Ngữ điệu thanh thanh thản nhiên, mang theo vài phần không chút để ý, con ngươi tối tăm thâm trầm tùy ý nhìn Lạc Nguyên, giống như căn bản không đem Lạc Nguyên để vào trong mắt.



Lạc Nguyên thấybộ dáng Lạc Khuynh Hoàng không chút để ý, trong lòng không khỏi tức giận, nhưng là nghĩ đến bây giờ không thể đắc tội Lạc Khuynh Hoàng, liền lại nâng lên khuôn mặt tươi cười, nói, “Không bị dọa là tốt rồi. Nhưng là Khuynh Hoàng a, ngươi không phải là không biết phụ thân cùng thừa tướng có điều bất hòa, vì sao còn muốn ra tay tương trợ?”



Lạc Khuynh Hoàng nghe được lời nói của Lạc Nguyên, lông mi nhẹ nhàng nhíu lại, ý cười trên khóe môi càng phát ra xinh đẹp làm cho người ta không thể nắm bắt, sóng mắt lưu chuyển, thản nhiên quét về phía Lạc Nguyên, không thấy được có bao nhiêu sắc bén, nhưng là khí thế bức người, hờ hững hỏi lại, “Phụ thân là đang trách tội Khuynh Hoàng sao?”



Lạc Nguyên tựa hồ không đoán được Lạc Khuynh Hoàng sẽ hỏi lạinhư thế, trong khoảng thời gian ngắn, thần sắc xấu hổ, cũng không biết trả lời như thế nào, hé ra nét mặt già nua nghẹn đỏ bừng.



Hắn tỉ mỉ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hàm chứa tinh quang. Khí thế của Lạc Khuynh Hoàng giờ phút này mặc dù không sắc bén, nhưng vẫn khiến cho hắn không dám nhìn thẳng. Hắn thật không biết nữ nhi dưỡng ở khuê phòng này khi nào thì trở nên lợi hại như thế, thế nhưng không để hắn vào mắt?! Cư nhiên dám nói chuyện với hắn như thế. Ngữ khí không chút để ý, rõ ràng chính là công nhiên khiêu chiến uy nghiêm của hắn.



Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên đem khó chịu cùng tinh quang trong mắt Lạc Nguyên thu vào đáy mắt, ý cười trên khóe môi cũng không hề thay đổi. Tức giận sao?! Vậy thì sao?! Nàng nếu đã lựa chọn không tiếp tục ẩn nhẫn nữa, thì sẽ có bản lĩnh đối kháng.



Lạc Nguyên hiện tại tức giận thì như thế nào?! Nàng là Khuynh Hoàng quận chúa được Quân Vũ Thần sủng ái, lại là nữ thần trong mắt mọi người, Lạc Nguyên nếu đối nàng không tốt, không chỉ có Quân Vũ Thần không tha cho hắn, chỉ sợ cả thiên hạ này, dân chúng đông đúc, cũng sẽ từ từ hạ gục hắn .



Huống chi lấy tâm tư của Lạc Nguyên, làm sao xem không hiểu thế cục bây giờ?! Tứ hoàng tử chết. Thái tử bị phế. Nay thái tử vị chỉ còn dừng trên tay Quân Kiền Linh cùng Quân Khuynh Vũ. Phủđại tướng quân lấy cái gì đi khống chế một hoàng tử, biện pháp tốt nhất chính là đám hỏi.



Muốn đám hỏi, tự nhiên không thể đắc tội nàng. Bất quá, muốn an bài hôn nhân của nàng, thì chỉ có bốn chữ, không có khả năng!



Trầm mặc đối diện, vô hình hỏa hoa va chạm giữa cha và con gái. Qua hồi lâu, Lạc Nguyên mới nghẹn ra tươi cười, đối Lạc Khuynh Hoàng nói, “Phụ thân đương nhiên không phải trách tội Khuynh Hoàng. Chỉ là Liễu Tư Triệt mưu lược quá thâm, không phải đối tượng thích hợp để kết hôn, Khuynh Hoàng cần phải hảo hảo suy nghĩ.”



Lướt qua một tia cười lạnh, Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên tự đắc giơ lên ly rượu trên bàn, lạnh nhạt tự nhiên uống một ngụm, không chút để ý đáp, “Nhân duyêncủa Khuynh Hoàng, sẽ không nhọc phụ thân lo lắng.”



“Ngươi. . .” Dù là Lạc Nguyên có bao nhiêu nhẫn nại, cũng chịu không nổi Lạc Khuynh Hoàng vài lần ba bận chống đối, hắn mang theo vài phần bực bội chỉ vào Lạc Khuynh Hoàng, mặt đỏ lên.



Lạc Khuynh Hoàng vẫn như trước không vội không nóng nảy, thần sắc hờ hững, thân thủ đem ngón tay Lạc Nguyên đẩy trở về, lạnh nhạt nói, “Phụ thân muốn như thế nào? Chẳng lẽ còn ngại Lạc Khuynh Thành nháo chưa đủ phiền toái sao?!”



Lạc Nguyên bị Lạc Khuynh Hoàng nói như vậy, trong lòng nhất thời chợt lạnh. Ý đồ mưu hại hoàng hậu nương nương là tội lớn, hoàng thượng cho dù ngoài mặt không trách tội, trong lòng tất nhiên cũng có khó chịu. Thêm nữa, cho dù hoàng thượng khoan thứ, hoàng hậu nương nương cũng tất sẽ không từ bỏ ý đồ.



Đại tướng quân cùng thừa tướng xưa nay bất hòa, nay lại vào thế nước với lửa, nếu không tìm kiếm chỗ dựa, thì cũng đầy rẫy nguy cơ.



Càng làm cho hắn kinh tâm hơn là giọng điệu cùng ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng. Tựa hồ nàng đã sớm dự liệu hết thảy, hết thảy đều bị nàng đùa bỡn. Một cỗ hàn khí nhất thời dâng lên từ đáy lòng bao phủ Lạc Nguyên, hắn lần đầu tiên cảm thấy, nữ nhi trước mặt vô cùng xa lạ, cũng là vô cùng đáng sợ!