Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 63 : Khách không mời mà đến, bị bắt cứu người

Ngày đăng: 22:33 22/04/20


Edit: Nguyệt Hạ



Ngày hôm sau. Kinh thành chấn động. Tin tức động trời một cái lại một cái mà đến.



Trên yến hội, thiên thốn độc xà suýt chút nữa lấy đi tính mạng của hoàng hậu nương nương. Chuyện Quân Khuynh Vũ khi đó đem thiên thốn hóa thành tro tàn truyền đi vô cùng kì diệu. Mọi người đều nói, kỳ thật thất hoàng tử có võ công kinh người, những năm gần đây, bất quá chỉ là ẩn nhẫn không lộ ra mà thôi.



Mà chuyện Lạc Khuynh Hoàng đối chất Lạc Khuynh Thành, dùng mưu đánh bại quỷ kế của Tống Linh và Quân Hồng Phong cũng truyền đi rất ồn ào huyên náo. Dân chúng cơ hồ cho rằng Lạc Khuynh Hoàng là thiên nữ, một đám ngẩng đầu ưỡn ngực, ai nói chỉ có Lăng quốc Vũ Lưu công chúa mới là tài mạo song tuyệt?! Cẩm quốc bọn họ cũng có Khuynh Hoàng quận chúa!



Về phần Liễu Tư Triệt mưu trí vô song cả thành sớm đã biết. Truyền đi cũng không ầm ĩ như Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng.



Đương nhiên, tin tức làm người ta khiếp sợ nhất cũng không chỉ như thế. Giữa trưa hôm nay, chém đầu Quân Hồng Phong tại cổng thành. Mà tội phạm quan trọng khác phải bị chém đầu là Lạc Khuynh Thành cũng vô cớ mất tích. Mọi người đều bắt đầu suy đoán, rốt cuộc là ai đã cứu Lạc Khuynh Thành.



Trong nhã gian của Phiêu Hương cư. Nam tử áo trắng thanh nhã, nữ tử áo lam xuất trần.



“Chỉ mới một ngày, chuyện huynh giấu tài đã truyền khắp kinh thành. Sợ là dân chúng kinh thành đối với huynh sẽ thay đổi rất lớn đi?” Lạc Khuynh Hoàng vân vê mép áo, không chút để ý nói, thần sắc mang theo vài phần lười biếng, vài phần cao thâm.



Nâng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng đang bình tĩnh. Cả người nàng như có một vòng sáng chói mắt bao quanh, thoạt nhìn rất cao quý tự nhiên, khóe mắt đuôi lông mày đều toát ra cao quý cùng tao nhã. Hoàng nhi như vậy, mới chân chính là Lạc Khuynh Hoàng đi.



Quân Khuynh Vũ câu môi cười yếu ớt, trong ánh mắt sóng sánh hoa đào, lười biếng đáp, “Thanh danh Khuynh Hoàng quận chúa cũng là vạn dặm lan truyền a.”



Bên trong con ngươi tăm tối nổi lên một chút ý cười, khóe môi có chút cong lên, đáy mắt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia giảo hoạt, nhẹ nhàng vỗ bàn, lạnh nhạt đáp, “Cũng vậy.”



Chuyện tình có thể truyền đi ồn ào huyên náo như thế, đương nhiên không thể không kể đến công của hai người bọn họ. Nếu đã quyết định hiển lộ quang hoa, thì phải ồn ào cho cả thành đều biết mới tốt. Đủ đàng hoàng, mới giống bọn họ, không phải sao?



Chủ yếu là, Quân Khuynh Vũ muốn có thiên hạ, thì đương nhiên là muốn lập thanh danh trong dân chúng. Nay mượn cơ hội này lập uy vọng, tuyệt không thể tốt hơn. Về phần Lạc Khuynh Hoàng, nàng tương lai là muốn đứng bên cạnh hắn, là nữ nhân cùng hắn tươi cười nhìn thiên hạ, như thế nào có thể nhu nhược?!



“Không biết trí tuệ vô song, tài mạo song tuyệt Khuynh Hoàng quận chúa, cho rằng người phương nào đã cứu Lạc Khuynh Thành đi?” Quân Khuynh Vũ câu môi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc.



Lạc Khuynh Hoàng đôi mắt tối tăm không thay đổi, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng đáp, “Trừ bỏ Quân Kiền Linh, còn có thể có ai?”



“Hừ! Quân Kiền Linh cứu Lạc Khuynh Thành đi, sợ là rắp tâm bất lương.” Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ hiện lên một chút tàn khốc. Theo như sự quan sát của hắn hôm qua, Quân Kiền Linh đối với Lạc Khuynh Thành tựa hồ đã muốn vô tâm. Cứu Lạc Khuynh Thành đi, nguyên nhân chỉ có hai cái.



Thứ nhất là lợi dụng Lạc Khuynh Thành để thăm dò tin tức phủ đại tướng quân, đối phó Lạc Nguyên. Thứ hai là lợi dụng Lạc Khuynh Thành hỏi thăm tin tức Lạc Khuynh Hoàng nhằm lấy được hảo cảm của Lạc Khuynh Hoàng. Vô luận là nguyên nhân gì, hắn cũng sẽ khôngchỉ đơn thuần là ngồi xem.



Dù thế nào cũng là nữ nhi của đại tướng quân, cho dù là nữ nhân hắn không thích, cũng không thể để cho người khác muốn làm gì thì làm. Về phần nữ nhân của hắn, liền càng không thể chấp nhận được người như Quân Kiền Linh mơ ước đến!



Quân Kiền Linh tốt nhất không nên làm chuyện gì chọc hắn tức giận. Bằng không hắn sẽ không ngại giải quyết hắn ta trước thời hạn!



“Nhìn lệ khí trong mắt huynh kìa, Quân Kiền Linh xứng đáng để huynh tức giận như vậy sao?” Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, thấy khóe mắt đuôi mày của hắn đều bịt kín một tầng lệ khí, không khỏi mở miệng trêu đùa.



Quân Khuynh Vũ chợt thu liễm thần sắc, lông mi thật dài bao trùm con ngươi tối tăm, lại lộ ra vài phần ý cười, “Hoàng nhi nói rất đúng, hắn còn không xứng.”



Quân Kiền Linh như thế nào, hắn chưa bao giờ để ý. Mặc dù Quân Kiền Linh có tâm muốn thái tử vị, hết thảy hắn đều nắm trong tay. Hắn sở dĩ tức giận, bất quá là vì Quân Kiền Linh thế nhưng lại dám mơ ước đến Lạc Khuynh Hoàng mà thôi.



“Nói đến Lạc Khuynh Thành, có một chuyện, ta lại quên nói cho nàng .” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, trong mắt có thản nhiên đùa cợt cùng xem thường, câu môi nói.



Lạc Khuynh Hoàng nâng lên đôi mắt, bên trong con ngươi như mực ngọc bàn hiện lên vài phần nghi hoặc, mày nhẹ nhàng nhíu lại. Chuyện về Lạc Khuynh Thành? Nàng cùng Lạc Khuynh Thành vẫn ở cùng dưới một mái hiên, Lạc Khuynh Thành còn có chuyện gì có thể tránh được ánh mắt của nàng, mà lại bị Quân Khuynh Vũ biết?



Nhìn thần sắc nghi hoặccủa Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ khóe môi hiện lên ý cười thản nhiên, “Nàng có còn nhớ rõ, trước khi nàng tiến cung hôm qua có nhắc đến mẹ đẻ của Lạc Khuynh Thành với ta, thiếp thất của đại tướng quân,Tô Nghiên?”



“Xác thực có nhắc tới. Tam di nương làm sao vậy?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ vô duyên vô cớ nhắc tới Tô Nghiên, chân mày hơi chau lại, trong lòng lướt qua một dự cảm xấu. Chẳng lẽ Lạc Khuynh Thành thật sự lang tâm cẩu phế, xuống tay với chính thân sinh mẫu thân của mình?!



Nhìn Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng diệt diệt con ngươi, Quân Khuynh Vũ biết Lạc Khuynh Hoàng đại khái đã đoán được sự tình, cũng không thừa nước đục thả câu, một năm một mười nói, “Hoàng nhi nghĩ đúng rồi. Lạc Khuynh Thành xác thực đã xuống tay với Tô Nghiên. Ta nghe lúc nàng nhắc đến Tô Nghiên giọng điệu có chút thân thiết, liền phái một gã ám vệ đi trước bảo hộ, đúng lúc gặp nha hoàn bên người của Lạc Khuynh Thành muốn hạ độc Tô Nghiên, ám vệ của ta đã ra tay giết nha đầu kia, cứu Tô Nghiên.”



“Kia tam di nương hiện ở nơi nào?” Cảm động vì sự cẩn thận của Quân Khuynh Vũ, khóe môi tươi cười của Lạc Khuynh Hoàng càng thêm ôn nhu như nước, bất quá khi hỏi đến Tô Nghiên vẫn mang theo vài phần thân thiết cùng lo âu. Tô Nghiên cùng nàng tuy rằng không tính là quá thân thiết, nhưng dù sao nàng ấy đối đãi với nàng rất tốt, muốn nàng trơ mắt nhìn Tô Nghiên bị Lạc Khuynh Thành đầu độc, nàng là vạn vạn làm không được .



Quân Khuynh Vũ nhìn thần sắc thân thiết trong mắt Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi mím môi cười cười, Lạc Khuynh Hoàng tính tình đạm mạc, trừ bỏ nha hoàn bên người nàng Hương Lăng cùng ca ca nàng Lạc Vân Chỉ, chưa từng thấy nàng để tâm đến chuyện của người khác như vậy đâu. Nay xem thần sắc của Lạc Khuynh Hoàng, đối với Tô Nghiên mặc dù không tính là thập phần thân thiết, nhưng dù sao cũng có vài phần tình ý. Xem ra hắn ra tay cứu giúp, là cứu đúng rồi.



Thêm nữa, sau khi hắn phái người cứu Tô Nghiên, cũng đã hỏi rõ chân tướng sự tình. Nguyên lai kế sách hãm hại Lạc Khuynh Hoàng của Lạc Khuynh Thành không biết như thế nào lại bị Tô Nghiên biết, Tô Nghiên từ nhỏ yêu thương Lạc Khuynh Hoàng, nói cái gì cũng không cho phép Lạc Khuynh Thành hãm hại Lạc Khuynh Hoàng.



Vì thế, mẫu tử ầm ỹ một trận lớn. Lạc Khuynh Thành oán hận Tô Nghiên yếu đuối, oán hận nàng một lòng giúp đỡ Lạc Khuynh Hoàng, mà Tô Nghiên thì kinh ngạc vì sự ngoan độc của nữ nhi, áy náy mấy năm nay không có dạy nữ nhi cho tốt, làm cho nữ nhi biến thành bộ dáng như bây giờ.



Mẫu tử hai người tan rã trong không vui. Tô Nghiên nói với Lạc Khuynh Thành, nếu nàng ta thật sự làm chuyện bất lợi với Lạc Khuynh Hoàng, nàng nhất định sẽ tố giác Lạc Khuynh Thành. Lạc Khuynh Thành ngoài mặt đáp ứng buông tha Lạc Khuynh Hoàng, bên trong đã động sát tâm, phái nha hoàn bên người Hồng Hạnh đi hạ độc Tô Nghiên. May mắn hắn phái đi ám vệ đúng lúc cứu được Tô Nghiên.




Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói ra chuyện này, thân mình Tử Nguyệt ngã mạnh về phía sau, vẻ mặt trắng bệch nhìn Lạc Khuynh Hoàng, “Tiểu. . . Tiểu thư. . .”



“Không cần gọi ta là tiểu thư. Tiểu thư của ngươi là Lạc Khuynh Thành mới đúng.” Lạc Khuynh Hoàng từ từ ngồi dậy, một đôi con ngươi hàm chứa ba phần lợi hại bảy phân đùa cợt, buồn bã nói, “Những năm gần đây làm nhiều chuyện sau lưng ta như vậy, thật sự là vất vả cho ngươi, ngươi nói, ta nên báo đáp ngươi như thế nào đây?”



“Tiểu thư tha mạng, Tử Nguyệt không dám nữa!” Tử Nguyệt quỳ gối trước mặt Lạc Khuynh Hoàng liên tục cầu xin tha thứ.



Hương Lăng vừa vặn vào phòng, thấy được một mànnày, có chút kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tiểu thư vì sao đột nhiên phái người gọi nàng qua đây?!



“Đến bên cạnh ta.” Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Hương Lăng liếc mắt một cái, thản nhiên phân phó. Nàng cố ý phái người gọi Hương Lăng đến, là muốn Hương Lăng tận mắt nhìn thấy nàng sát phạt quyết đoán như thế nào. Nàng nếu đã quyết định làm hoàng hậucủa Quân Khuynh Vũ, đã quyết định triển lộ quang hoa, ngày sau phiền toái tất nhiên là không thiếu được, Hương Lăng muốn đi theo bên cạnh nàng, thì tuyệt đối không thể lại tâm từ thủ nhuyễn, quá mức lương thiện đơn thuần!



Hương Lăng đi tới bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng,nhìn vẻ mặt trắng bệch của Tử Nguyệt, trong mắt hiện lên vài phần tức giận! Chuyện Tử Nguyệt sau lưng hãm hại Lạc Khuynh Hoàng nàng toàn bộ đều biết, Tử Nguyệt thật sự là hơi quá đáng, tiểu thư đối với các nàng tốt như vậy, nàng cư nhiên liên hợp với tam tiểu thư muốn hại chết tiểu thư, thật sự là quá đáng!



“Người phản bội ta, tuyệt đối không có cơ hội lần thứ hai.” lời nói lạnh như băng của Lạc Khuynh Hoàng triệt để chặt đứthi vọng cuối cùngcủa Tử Nguyệt, nàng nhìn Lạc Khuynh Hoàng từng bước một đi tới, lần đầu tiên cảm thấy tiểu thư nhìn như nhu nhược lại vô cùng đáng sợ.



Lạc Khuynh Hoàng thân thủ nhẹ nhàng nắm cằm Tử Nguyệt, một viên độc dược liền đưa vào trong miệngTử Nguyệt, Tử Nguyệt thậm chí không kịp giãy dụa, đợi đến khi nuốt vào, Tử Nguyệt mới có phản ứng lại, liều mạng móc họng, muốn đem độc dược nôn ra ngoài.



“Độc dược vào miệng đã tan ra, đừng giãy dụavô vị.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Nguyệt một cái, từ từ nói, “Yên tâm, ta rất nhanh sẽ đưa chủ tử của ngươi đi cùng.”



Đôi mắt Tử Nguyệt trong nháy mắt mở rất lớn, sau đó chậm rãi ngã xuống. Lạc Khuynh Hoàng thần sắc lạnh lùng, thản nhiên phân phó, “Kéo xuống chôn đi!”



Hương Lăng nhìn thấy Tử Nguyệt hoảng sợ ngã xuống trước mặt nàng. Nàng chưa từng chính mắt thấy ai giết người, hơn nữa người này còn là tiểu thư mà nàng sùng bái, cả người đứng sững tại chỗ, như không nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng phân phó.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy Hương Lăng còn đang sững sờ, nói lại một lần, “Đem nàng kéo xuống chôn đi.”



Hương Lăng lúc này mới phản ứng lại, thân hình nho nhỏ có chút run run, chiến run rẩy tiêu sái đến bên người Tử Nguyệt, trong mắt đã có vài phần lệ quang, “Đi. Làm sao chôn?”



Lạc Khuynh Hoàng nhìnbộ dáng Hương Lăng bị dọa, nhíu mày, nói, “Nói Tử Nguyệt đột nhiên phát bệnh đã chết. Bảo quản gia phái người đến chôn nàng đi!”



Nguyên bản nàng muốn mượn chuyện này để rèn luyện Hương Lăng, nhưng nhìn Hương Lăng một bộ sợ hãi, nàng đúng là vẫn ngoan bất hạ tâm. Hương Lăng vô tội, là nàng muốn báo thù, là nàng chọn muốn cùng Quân Khuynh Vũ bước trên con đường đầy gai góc kia, nàng làm sao có thể bắt buộc Hương Lăng?!



“Dạ. Tiểu thư.” Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng nói thế, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lui xuống tìm quản gia.



Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc nhìnthi thểTử Nguyệt một cái, không nói một lời liền về phòng. Tựa vào trên nhuyễn tháp, Lạc Khuynh Hoàng thân thủ nhu nhu huyệtthái dương.



Lăng Cảnh Lan trước thời gian tiến vào lãnh thổ Cẩm quốc, tất có duyên cớtrong đó. Người đuổi giết Lăng Cảnh Lan, là ai?! Bao nhiêu bí ẩn quanh quẩn trong đầu Lạc Khuynh Hoàng, xem ra thế cục Cẩm quốc càng ngày càng phức tạp. Phi Hoa lâu của muốn đến gần triều đình Cẩ Quốc, chỉ sợ là không đủ .



“Nàng không sao chứ?” Lạc Khuynh Hoàng vừa mới nhắm mắt lại, chợt nghe thấy thanh âm Quân Khuynh Vũ mang theo thân thiết cùng lo lắng.



Lạc Khuynh Hoàng mở mắt, nhìn thấy Quân Khuynh Vũ mặc áo trắngmà Lưu Cảnh công tử đã từng mặc, hiển nhiên là vừa chạy tới, ngay cả mặt nạ cũng không mang.



“Huynh ăn mặc như vậy không sợ bị người khác nhận ra sao?” Lạc Khuynh Hoàng không đáp mà hỏi lại. Quân Khuynh Vũ luôn luôn bất động như núi, ngay cả bề ngoài bất cần đời, kỳ thật cũng là trầm ổn hơn người, như thế nào cũng sẽ không lỗ mãng chạy tới như vậy?



“Ta nghe nói nàng đi ngoại ô gặp phải sát thủ.” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, đi tới bên ngườiLạc Khuynh Hoàng, cẩn thận đánh giá Lạc Khuynh Hoàng. Từ sau chuyện ở hoa đào sơn lần trước, hắn liền phái hai gã ám vệ âm thầm bảo hộ Lạc Khuynh Hoàng, vừa rồi ám vệ hội báo nói Lạc Khuynh Hoàng ở ngoại ô gặp Lăng Cảnh Lan đang bị người đuổi giết, suýt nữa bị liên lụy, hắn liền vội vã chạy đến đây.



Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, chuyện Quân Khuynh Vũ phái ám vệ đi theo bảo hộ nàng, nàng cũng biết, chắc là ám vệ hội báo cho Quân Khuynh Vũ. Đúng là bởi vì biết có người bảo hộ, lúc ở ngoại ô nàng mới có thể không sợ hãi. Nói như vậy, Quân Khuynh Vũ vội vã chạy tới, là vì lo lắng cho nàng ?



“Ân. Gặp được Lăng Cảnh Lan đang bị người đuổi giết.” Lạc Khuynh Hoàng hơi nhíu mày, thản nhiên nói, “Có biết đuổi giết hắn là loại người nào không?”



“Chưa có manh mối.” Quân Khuynh Vũ trầm giọng, tiếp tục nói, “Nếu ta đoán không sai, có lẽ là người của Quân Kiền Linh.”



Quân Kiền Linh?! Lạc Khuynh Hoàng mày nhíu càng sâu. Quân Kiền Linh vì sao phải phái người đuổi giết Lăng Cảnh Lan?! Chẳng lẽ Quân Kiền Linh cùng Lăng Dịch Hiên đã đạt thành hiệp nghị, cho nên mớihợp tác đối phó Lăng Cảnh Lan?!



Dựa vàocơ trí Lăng Cảnh Lan, không có khả năng không biết Lăng Dịch Hiên cùng Quân Kiền Linh âm thầm hiệp nghị, nếu không hắn cũng không thể ngồi yên trên thái tử vị lâu như vậy. Nếu biết, vì sao còn muốn đến Cẩm quốc trước thời gian?



“Hắn là tới tìm ta.” Quân Khuynh Vũ tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Lạc Khuynh Hoàng, câu môi nói, “Hoàng nhi cũng thật là tâm ngoan, tạm thời ngăn chặn độc tính của Nhất Tuyến Sinh Tử, một khi phản phệ sẽ là thống khổ bất kham.”



“Thì tính sao, ai kêu hắn muốn kéo ta xuống nước.” Lạc Khuynh Hoàng không chút thương hại tình cảnhLăng Cảnh Lan, phản phệ xác thực thống khổ không chịu nổi, bất quá có Quân Khuynh Vũ ở đây,nên không cần lo lắng sinh mệnh không còn, nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nói, “Ta không biết hắn có quan hệ với huynh, nếu biết đã không làm.”



Lăng Cảnh Lan sợ là đã biết mưu đồ của Lăng Dịch Hiên cùng Quân Kiền Linh, bởi vậy mới đến Cẩm quốc tìm hiểu Cẩm quốc thế cục. Có lẽ lấy mưu lược của hắn, đối với Cẩm quốc thế cục cũng có vài phần hiểu biết, tự nhiên là muốn tìm Quân Khuynh Vũ hợp tác .



“Mặc kệ là ai, Hoàng nhi nhìn không vừa mắt, muốn thu thập liền thu thập. Cho dù Hoàng nhi xem ta không vừa mắt, muốn thu thập ta, ta cũng không một câu oán hận.” Quân Khuynh Vũ lơ đễnh nói.