Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 64 : Đắc tội Quân Kiền Linh
Ngày đăng: 22:33 22/04/20
Edit: Nguyệt Hạ
“Ta cũng không có đủ can đảm để thu thập ngươi.” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, trêu chọc nói.
Quân Khuynh Vũ bước vài bước đến gần Lạc Khuynh Hoàng, cơ hồ có thể ngửi được mùi hương trên người Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi hắc bạch phân minh của hắn mang theo bảy phần say đắm ba phần si mê, câu môi nói, “Hoàng nhi nếu gả cho bản điện, bản điện tự nhiên sẽ tùy nàng khi dễ.”
“Nói như thế, ta nếu không lấy chồng, thì không thể khi dễ huynh?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, cũng không cảm kích, ngược lại nhíu mày nói.
Trên mặt Quân Khuynh Vũ hiện lên một chút bất đắc dĩ, nhẹ buông tay, bộ dáng không nề hà, “Hoàng nhi muốn thế nào thì như thế ấy. Chỉ là, Hoàng nhi phải nhớ kỹ, nàng là nữ nhân của ta!”
Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn về phía Quân Khuynh Vũ, chỉ thấy trên mặt hắn hình như có vẻ mặt ngưng trọng, một đôi con ngươi như mặc ngọc hiện lên quang mang tối tăm, nhìn không thấu tâm tư của hắn giờ phút này. Nam nhân này đang lo lắng cái gì? Nàng nếu đã đáp ứng làm hoàng hậu của hắn, thì đương nhiên một lòng chỉ có hắn.
Mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm Quân Khuynh Vũ, không nói được một lời.
Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng không nói lời nào, thần sắc lại có vài phần sốt ruột, truy vấn nói, “Hoàng nhi, nang có nghe ta nói không?”
“Yên tâm, đời này, ta chỉ sẽ là nữ nhân của huynh.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ sốt ruột như đứa trẻ, trong lòng không khỏi có phần sụp đổ. Nam tử này cho tới bây giờ đều là bày mưu nghĩ kế, bừa bãi tiêu sái, có khi nào thấy hắn chấp nhất như trẻ con như vậy đâu?
Trong mắt Quân Khuynh Vũ rốt cục chậm rãi hiện lên một tia vui sướng, hắn vô lại ngoéo khóe môi một cái, làm nũng nói, “Đời này không đủ. Ta muốn là đời đời kiếp kiếp.”
Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt xem thường, người này quả nhiên là được một tấc lại muốn tiến một thước a.
Để ý thấy Lạc Khuynh Hoàng trợn trắng mắt, Quân Khuynh Vũ vểnh khoé môi, nói, “Đâu có gì lạ. Hoàng nhi là của ta thật tốt quá. Nhiều người thích nàng như vậy. Mới vừa rồi ta thật vất vả cứu tỉnh Lăng Cảnh Lan, câu đầu tiên hắn nói,đúng là một nữ nhân lòng dạ hiểm độc. Ta xem thần sắc kia, rõ ràng là đã đặt tâm trí vào nàng.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, mày không khỏi nhăn lại. Nàng đối xử như thế với Lăng Cảnh Lan, hắn lại vẫn hướng tâm trí về nàng? Không phải là đầu óc có vấn đề, có khuynh hướng thích bị ngược chứ? Nghĩ đến đây, khóe miệng Lạc Khuynh Hoàng không khỏi co rút, một bộ dáng không thể tin được.
“Tiểu thư, nhị hoàng tử đến đây.” Hương Lăng vừa đi vào phòng, vừa thông báo.
Tiến vào phòng, nhìn thấy Quân Khuynh Vũ đứng bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi giật mình mở to hai mắt, trong chốc lát đã quên cấp bậc lễ nghĩa, chỉ vào Quân Khuynh Vũ nói, “Thất… Hoàng tử?”
Thất hoàng tử làm sao có thể ở trong phòng tiểu thư?
Hương Lăng trợn to mắt nhìn Quân Khuynh Vũ. Khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài tựa hồ còn nhiễm ý cười, cánh môi mỏng manh gợi lên tươi cười tà mị, sóng mũi cao ngất phác hoạ nên một độ cong hoàn mĩ. Chỉ là tựa hồ có chỗ nào đó không đúng lắm?!
Đúng rồi. Thất hoàng tử luôn luôn liền mặc xiêm y đỏ rực, như thế nào bây giờ lại thay đổi một màu trắng thuần. Một thân áo choàng trắng thuần, làm cho sự ngang ngạnh cùng bất cần đời của hắn mất đi không ít, ngược lại còn tăng thêm vài phần thanh nhã cùng cao quý. Lại có vài phần giống Lưu Cảnh công tử.
Nhìn bộ dáng Hương Lăng trừng lớn đôi mắt, Lạc Khuynh Hoàng bĩu môi, nhìn Quân Khuynh Vũ. Người này không quan tâm gì mà xuất hiện ở phủ đại tướng quân như vậy, thật sự là quá mức lỗ mãng. May mắn hiện tại là Hương Lăng tiến vào chứ không phải ngoại nhân, nếu không, nhìn thấy hắn xuất hiện ở trong này, còn không phải sẽ gây thêm một màn sóng to gió lớn?
Nếu hiện tại người xuất hiện là Quân Kiền Linh, chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể hiểu rõ thân phận của hắn, hắn khổ tâm tính kế nhiều năm qua hết thảy sẽ bị làm sáng tỏ. Nàng biết, hắn là có tâm thiên hạ , nếu không, một Cẩm quốc nho nhỏ, đã sớm nằm trong tay hắn.
“Nhìn thấy bổn hoàng tử cũng không hành lễ?” Như không nhìn thấy thần sắc buồn bực của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ thản nhiên ngồi xuống nhuyễn tháp của Lạc Khuynh Hoàng, tà tà dựa vào trên nhuyễn tháp, một bộ đem khuê phòng Lạc Khuynh Hoàng trở thành phòng của mình.
Nhìn thấy Quân Khuynh Vũ không hề e dè nằm trên nhuyễn tháp Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt Hương Lăng trừng lớn hơn nữa, nhưng vẫn là kiềm chế kinh ngạc, hành lễ với Quân Khuynh Vũ, “Nô tỳ tham kiến thất hoàng tử.”
Quân Khuynh Vũ thấy bộ dáng của Hương Lăng, khóe môi cong cong, chỉ là một nha đầu đơn thuần, khó trách Lạc Khuynh Hoàng đối với nha đầu này tốt như vậy. Bất quá tâm tư đơn thuần cũng không hẳn là chuyện tốt. Thôi, chỉ cần nàng trung tâm cho Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng thích nàng, như vậy lưu nàng ở bên người Lạc Khuynh Hoàng cũng không có trở ngại gì đi?
“Tiểu thư, nhị hoàng tử đang chờ bên ngoài phủ đại tướng quân.” Hương Lăng do dự nhìn Quân Khuynh Vũ liếc mắt một cái, nói với Lạc Khuynh Hoàng.
Nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử đều từng mấy lần yết kiến tiểu thư, tiểu thư lấy lý do tiến cung học y cự tuyệt, nay tiểu thư học y đã muốn hơn nửa năm, thái y trong cung đều khen ngợi tiểu thư thiên phú dị bẩm, đã muốn trò giỏi hơn thầy mà trở về, bởi vậy tiểu thư sẽ không lại tiến cung. Nay nhị hoàng tử yết kiến, tiểu thư sợ là không cự tuyệt được.
Nhưng là bây giờ thất hoàng tử vô duyên vô cớ xuất hiện trong khuê phòng tiểu thư, xem thần sắc tiểu thư tựa hồ cũng không hờn không giận, từ khi tỉnh lại sau lần bệnh nặng đó, tiểu thư tính tình đại biến, nếu là tiểu thư không muốn, sợ là thất hoàng tử cũng không thể tùy ý xuất hiện ở trong này.
“Nói là ta bị bệnh.” Lạc Khuynh Hoàng nghe tên Quân Kiền Linh, trong mắt hiện lên một chút chán ghét, ngón tay gắt gao nắm chặt. Món nợ Quân Kiền Linh nợ nàng nàng còn chưa tính sổ, nay hắn lại cứu đi người nàng muốn giết, cư nhiên còn có mặt mũi đến phủ đại tướng quân tìm nàng?!
“Nhưng nhị hoàng tử tự mình đến, tiểu thư nếu cự tuyệt, sợ là không tốt đi?” Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, không khỏi khuyên nhủ. Thân phận địa vị tiểu thư hiện tại xác thực đã hơn xưa, nhưng cũng không thể sánh bằng với nhị hoàng tử a.
Nàng tuy rằng chỉ là một nô tỳ, nhưng là cũng biết chuyện thái tử bị giáng, tứ hoàng tử bị giết, thái tử vị sợ là rất nhanh sẽ rơi vào trong tay nhị hoàng tử. Tiểu thư nếu đắc tội nhị hoàng tử, chỉ sợ không tốt.
Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng lạnh lùng nhìn Hương Lăng liếc mắt một cái, thanh âm mang theo một cỗ khí thế không giận mà uy, nói, “Hương Lăng đây là muốn làm trái mệnh lệnh của ta sao?”
“Nô tỳ không dám.” Hương Lăng nhìn thấy ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng, lập tức đáp. Nàng đã đáp ứng tiểu thư mặc kệ tiểu thư nói cái gì, nàng đều sẽ nghe theo. Nàng chẳng qua là lo lắng cho tiểu thư mà thôi.
Xem thần sắc tiểu thư, tựa hồ cực vì chán ghét nhị hoàng tử, điều này làm cho nàng có chút mạc danh kỳ diệu. Nhị hoàng tử tuy ít có phong thái kỳ tú, nhưng có tao nhã, nắm quyền, tiểu thư vì sao không thích nhị hoàng tử?!
“Phong diệp sao.” Lạc Khuynh Hoàng cúi đầu lặp lại, trước mắt như xuất hiện đồi lá phong lửa đỏ, giống như tay áo đỏ rực của Quân Khuynh Vũ. Bản thân khi nào đã thương hắn sâu như vậy, vô luận là cái gì, đều có thể liên tưởng đến trên người hắn, câu môi cười nói, “Đi xem, cũng không sao.”
Nhìn thấy khóe môi Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên biểu lộ ý cười, Quân Kiền Linh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Đây là cảm giác hắn chưa từng trải qua, vì sao nhìn nàng cười, hắn thế nhưng cảm thấy sung sướng như thế?!
Xe ngựa chạy tới một ngọn núi ở phụ cận.
“Đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng vunhị nguyệt hoa.” Lạc Khuynh Hoàng xuống xe ngựa, đập vào mắt là này màu đỏ trải khắp núi đồi, nàng không khỏi mở miệng ngâm nga.
“Khuynh Hoàng thật sự là hảo tài hoa!” Quân Kiền Linhnhìn Lạc Khuynh Hoàng đứng trước một đồi lá phong, đôi mắt có chút sáng ngời. Nữ tử trước mắt là phong hoa tuyệt đại như vậy, toàn bộ núi phong này như đều trở thành nền cho nàng. Hắn bỗng nhiên cảm thấy, cho dù không phải vì sự ủng hộ của phủ đại tướng quân, hắn cũng muốn thú nữ tử trước mắt này!
“Khéo như vậy.” Tiếng nói tà mị ngang ngạnh, một thân tay áo lửa đỏ xuất hiện trước mắt Lạc Khuynh Hoàng và Quân Kiền Linh.
Không chút thua kém so với núi phong. Đồng dạng là sắc hồng hoả, nhưng Quân Khuynh Vũ đứng ở nơi đó, cũng không bị này ngọn núi phong này làm cho lu mờ, ngược lại có vẻ càng thêm nổi bật, như là một ngọn lửa rực rỡ nhất, một đoàn ánh sáng loá mắt.
Quân Kiền Linh nhìn thấy Quân Khuynh Vũ, sắc mặt không được tốt lắm, gần đây Quân Khuynh Vũ chẳng những nắm trong tay binh quyền của tả quân kinh thành, sau khi Quân Hồng Phong chết, Quân Vũ Thần lại đem binh quyền hữu quân kinh thành giao luôn cho hắn!
Nay Quân Khuynh Vũ nắm toàn bộ binh quyền trong kinh thành, trừ bỏ Lạc Nguyên, sợ là không ai có thể chống lại hắn. Về phần Quân Vũ Thần sủng ái Quân Khuynh Vũ, hắn lại xem rõ ràng. Hắn thật hối hận nhiều năm trước kia không giết Quân Khuynh Vũ, bây giờ, Quân Khuynh Vũ không thể nghi ngờ đã trở thành chướng ngại vật lớn nhấtngăn cản hắn lên ngôi thái tử!
Đương nhiên, cũng không thể bỏ qua Quân Hiền Tề, có nhân vật như Liễu Tư Triệt chống lưng, Quân Hiền Tề làm sao có thể dễ dàng từ bỏ!
Trong lòng không khỏi một trận phiền muộn. Ngữ khí tự nhiên cũng không tốt, “Thất đệ cũng có hứng thú đến thưởng phong diệp?”
“Nhị ca nói thật lạ. Phong diệp này nhị ca thưởng, thì ta không thể thưởng sao?!” Quân Khuynh Vũ từng bước rực rỡ đi về phía Quân Kiền Linh, theo từng bước đi, tay áo liền theo tiêu sái của hắn đong đưa một chút, trên mặt đất như nở rộ một đóa huyết liên, tà mị mà tràn ngập dụ hoặc trí mạng.
“Ta không phải có ý tứ đó.” Quân Kiền Linh nhìn thấy Quân Khuynh Vũ đi tới, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, hắn thật vất vả mới hẹn được Lạc Khuynh Hoàng ra ngoài, xem tư thế của Quân Khuynh Vũ, chính là muốn cùng đi với bọn họ sao?! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nói, “Vậy ta đây không quấy rầy thất đệ thưởng phong diệp!”
“Nhị ca có ý tứ gì. Gặp ta liền phải đi sao?” Quân Khuynh Vũ cũng không buông tha ngăn cản trước mặt Quân Kiền Linh, trong lúc Quân Kiền Linh không chú ý, hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng lộ ra một chút tươi cười giảo hoạt.
Lạc Khuynh Hoàng từ chối cho ý kiến nhìn Quân Khuynh Vũ. Người kia thật đúng là tin tức linh thông, nhanh như vậy liền biết bọn họ đến nơi này thưởng phong diệp, chạy tới đây, sợ là vì không muốn cho Quân Kiền Linh dễ chịu đi. Bất quá nàng thật rất thích ý khi thấy Quân Khuynh Vũ xuất hiện, ít nhất nàng không cần một mình đối mặt Quân Kiền Linh.
Mục đích ly gián Lạc Khuynh Thành cùng Quân Kiền Linh đã đạt được, nàng cũng không có tâm tư cùng Quân Kiền Linh thưởng cái gì phong cái gì diệp, như nàng thấy, chỉ cần là việc làm cùng Quân Kiền Linh, đều là khó có thể thích thú được !
“Vậy thất đệ muốn như thế nào?” Quân Kiền Linh nhẫn nại, nhưng ánh mắt đã sắc bén bắn về phía Quân Khuynh Vũ.
Ý cười trên khóe môi Quân Khuynh Vũ không giảm, tựa hồ căn bản không có nhìn thấy ánh mắt sắc béncủa Quân Kiền Linh, lập tức đi đến trước mặtLạc Khuynh Hoàng, câu môi cười nói, “Đương nhiên là cùng nhau thưởng phong diệp .”
“Hừ! Ta nghĩ là không cần đâu!” Quân Kiền Linh hừ lạnh một tiếng, hắn cùng Quân Khuynh Vũ vốn là không có gì để nói, huống chi nay hắn còn hẹn Lạc Khuynh Hoàng, tự nhiên là không muốn Quân Khuynh Vũ có mặt ở đây.
“Nếu nhị ca không muốn, ta đây cũng không cưỡng cầu.” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, từ từ nói. Xem trong mắt Quân Kiền Linh hiện lên một chút vui sướng, hắn lại nói tiếp, “Ta đây đành cùng Hoàng nhi thưởng phong diệp vậy. Nhị ca, thứ không phụng bồi!”
Nói xong, Quân Khuynh Vũ liền túm Lạc Khuynh Hoàng bước đi.
“Đứng lại!” Quân Kiền Linh thấy hành động của Quân Khuynh Vũ, lập tức quát, “Ngươi đi thì đi, vì sao lôi kéo Khuynh Hoàng?! Nàng là ta thỉnh ra ngoài.”
“Thì làm sao?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, không chút nhún nhường nói.
“Thì làm sao?! Ngươi dựa vào cái gì mà mang nàng đi!” Quân Kiền Linh quả thật đã bị Quân Khuynh Vũ chọc giận, khí độ ôn nhuận không còn nữa, nhìn tay Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ gắt gao nắm cùng một chỗ, hắn hận không thể đem Quân Khuynh Vũ đánh cho tơi bời!
Quân Khuynh Vũ cũng là không chút phát giác, vẫn nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, cười đáp, “Chỉ bằng ta là phu quân tương lai của nàng!”
“Phu quân tương lai?! Nực cười! Khuynh Hoàng khi nào đã trở thành vương phi tương lai của ngươi?!” Quân Kiền Linh như nghe được một chuyện rất buồn cười, nhìn Quân Khuynh Vũ phản bác.
“Vẫn là như vậy!” Con ngươi hắc bạch phân minh của Quân Khuynh Vũ lộ ra quang hoa sáng quắc, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, câu môi nói, “Hoàng nhi có bằng lòng hay không?”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn ánh mắt chấp nhất của Quân Khuynh Vũ, người này, hoàn toàn trở mặt cùng Quân Kiền Linh cũng không phải là hành động sáng suốt gì, bất quá, hắn một khi đã làm như vậy, chắc cũng đã có đối sách vẹn toàn. Nghĩ đến đây, nàng liền câu môi đáp, “Nguyện ý.”
Quân Kiền Linh không thể tin nhìn hai ngườitrước mắt. Nam hồng y như hỏa, nữ lục y tung bay, giống như huyết liên kia nở rộ cùng phô thành lá sen, xứng đôi như vậy.Ý cười ôn nhu trên khóe môi Lạc Khuynh Hoàng lại làm hắn đau đớn.
Tâm giống như bị cái gì xiết lấy, một cỗ đau đớn toàn tâm. Người trong lòng Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên là Quân Khuynh Vũ. Nhận thức điều này làm cho Quân Kiền Linh cảm thấy vạn phần thống khổ. Một khắc kia, hắn cư nhiên nghĩ đến không phải thế lực của đại tướng quân bị cướp đi, mà là, nữ nhân trước mặt này, thế nhưng không thương hắn!
Không! Hắn sẽ không để mặc Quân Khuynh Vũ cướp đi Lạc Khuynh Hoàng . Vô luận như thế nào, Lạc Khuynh Hoàng chỉ có thể là vương phi của hắn! Nghĩ như thế, ánh mắt nhìn Quân Khuynh Vũ càng tăng thêm vài phần ngoan độc.