Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 65 : Ai dám tranh phong

Ngày đăng: 22:33 22/04/20


Edit : Tiếu Tiếu



Biểu tình ôn nhuận trong nháy mắt trở nên dữ tợn. Quân Kiền Linh gắt gao nhìn chằm chằm Quân Khuynh Vũ, mắt như muốn nứt ra, đôi con ngươi một màu đỏ sậm.



Quân Khuynh Vũ vẫn như trước lôi kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, giống như hoàn toàn không cảm giác được sát khí trên người Quân Kiền Linh. Mặt mày nhu hòa, cười yếu ớt nhìn Quân Kiền Linh.



“Thất đệ thật sự là hảo mưu lược. Mười năm ẩn nhẫn, một khi ra tay liền tranh đoạt quân quyền. Ta còn kỳ quái Khuynh Hoàng là con gái của đại tướng quân vì sao lại tương trợ Liễu gia, nguyên lai nàng muốn trợ , không phải Liễu gia, mà là ngươi!” hai mắt Quân Kiền Linh đỏ ngầu, tức giận chỉ vào Quân Khuynh Vũ.



Lạc Khuynh Hoàng lẳng lặng đứng , từ chối cho ý kiến. Nàng giúp Liễu gia, còn vì ân tình của Liễu Tư Triệt, là vì đồng tình với tình cảnh của Liễu Cẩm Tú, đương nhiên, cũng là vì giúp Quân Khuynh Vũ.



“Nhị ca nếu đã biết, thì không cần lại tiếp tục động tâm tư lên Hoàng nhi .” trong đôi mắt đào hoa hẹp dài của Quân Khuynh Vũ lướt qua một tia phong mang, ánh mắt lợi hại nhìn Quân Kiền Linh. Trong nháy mắt từ trên người hắn phát ra một cỗ khí thế cường đại, khiến cho thân mình Quân Kiền Linh chấn động mạnh.



Hắn chưa từng nghĩ tới thất đệ bất cần đời này thế nhưng có khí thế mạnh mẽ như vậy. Những năm gần đây, hắn che dấu dưới nụ cười tà mị, thì sự ẩn nhẫn cùng mưu lược phải như nào đây? !



Nay hắn ( Vũ ca ) đã chiếm được quân quyền của kinh thành, lại được phụ vương sủng ái, hơn nữa được Lạc Khuynh Hoàng ái mộ, hắn có thể không cần tốn nhiều sức sẽ đạt được ủng hộ của đại tướng quân. Đến lúc đó, cho dù hắn ( QKL ) có thế lực mẫu tộc chống đỡ, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Quân Khuynh Vũ.



Hắn hận a! Hận không thể giết hắn! Hắn ( Vũ ca ) đem bọn họ giống như hầu tử đùa giỡn nhiều năm như thế! Không phải bất cần đời sao? ! Không phải khinh thường đế vị sao? ! Không phải chán ghét phụ vương sao? ! Hiện tại vì sao phải cùng hắn tranh đoạt! Vì sao còn muốn cướp đi nữ nhân của hắn!



Không! Ngôi vị hoàng đế là của hắn. Lạc Khuynh Hoàng cũng là của hắn ! Nếu Quân Khuynh Vũ muốn cướp, như vậy hiện tại hắn không ngại sẽ giết hắn!



Nghĩ đến đây, mâu trung Quân Kiền Linh hiện lên một đạo sát khí, khóe môi gợi lên ý cười lãnh liệt, âm trầm nói, “Thất đệ thật sự muốn cùng ta tranh đoạt ? !”



“Đây vốn đều là của ta, cần gì tranh đoạt? !” Quân Khuynh Vũ không cho là đúng nói, thần sắc gian tràn ngập vẻ đương nhiên, tay vẫn như trước gắt gao nắm chặt tay Lạc Khuynh Hoàng, giống như muốn tuyên cáo chủ quyền.



Thần sắc không cho là đúng cùng hình ảnh tay trong tay với Lạc Khuynh Hoàng của Quân Khuynh Vũ hoàn toàn chọc giận Quân Kiền Linh, nhất thời như mấy đen giăng đầy trời , sát khí trong mắt hoàn toàn không hề che dấu phóng xuất ra ngoài, khóe môi âm lãnh nói, “Một khi đã như vậy, ngươi đi chết đi!”



Quân Kiền Linh vừa nói xong, đưa tay làm một thế, một đám ám vệ từ một nơi bí mật gần đó nhất tề hiện thân, mười mấy ám vệ, vừa thấy liền biết đều là người có võ công cao cường.



Lông mi đang buông xuống của Lạc Khuynh Hoàng khẽ nâng lên, trong con ngươi hắc bạch phân minh thình lình xuất hiện mười mấy ám vệ. Ngày ấy ám sát Lăng Cảnh Lan quả nhiên là người của Quân Kiền Linh. Khí tức trên người mười mấy ám vệ này cùng không hề khác biệt so với đám hắc y sát thủ ngày ấy.



Quân Khuynh Vũ nhìn mười mấy tên sát thủ xuất hiện, thần sắc vẫn bình tĩnh thong dong, không có nửa phần kinh ngạc, cũng không có nửa phần sợ hãi, hắn khẽ gợi lên một ý cười châm chọc, nhẹ nhàng nở nụ cười, “A, muốn mạng của ta? Chỉ bằng vài người này sao.”



Trong nháy mắt Quân Kiền Linh nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc. Nhìn bộ dáng tuyệt không sợ hãicủa Quân Khuynh Vũ. Chẳng lẽ hắn ta có chỗ dựa gì sao? ! Ám vệ của hắn ( QKL ) đều là sát thủ nhất đẳng, mười mấy người đối phó một người, cho dù Quân Khuynh Vũ có võ công hơn người, chỉ sợ cũng không phải đối thủ. Hắn ta đến tột cùng chỗ dựa gì, mà có thể khiến hắn ta không hề sợ hãi như thế! ?



Lạc Khuynh Hoàng cũng đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Quân Khuynh Vũ. Bên người Quân Khuynh Vũ cũng có ám vệ, điểm này nàng cũng biết. Cho nên hắn tuyệt đối không lo lắng an nguy của bọn họ. Nhưng thế lực của Lưu Tô các, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, Quân Khuynh Vũ hẳn sẽ không vận dụng .



Võ công của Quân Khuynh Vũ kiệt xuất nhất thiên hạ, đối phó với mười mấy người tự nhiên không là gì, nhưng đây là ám vệ do Quân Kiền Linh nuôi dưỡng làm sao có thể chỉ có một chút như vậy? ! Nếu Quân Kiền Linh đem toàn bộ ám vệ tập trung lại đây, chỉ sợ Quân Khuynh Vũ cũng là hai đấm không địch được bốn tay!



“Hừ! Sắp chết đến nơi còn bướng bỉnh phản kháng ! Hôm nay bản điện hạ sẽ giết ngươi!” Trong măt Quân Kiền Linh tràn ngập huyết sắc, giống như đã mất đi suy nghĩ, làm một thủ thế, tất cả ám vệ đều đã hành động.



Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, vẫn như trước không chút hoang mang ,trong đôi mắt đào hoa hẹp dài là ba đào mãnh liệt, ám vệ tốc độ cực nhanh hướng Quân Khuynh Vũ đánh úp lại, Quân Khuynh Vũ một tay ôm Lạc Khuynh Hoàng, ở giữa không trung lăng không bay lên, một cước đá văng một tên ám vệ, thoải mái đoạt trường kiếm trong tay hắn.



Quân Kiền Linh nhìn thấy chiêu thức của Quân Khuynh Vũ, liền biết công phu của Quân Khuynh Vũ hơn xa mười mấy ám vệ ở đây. Mới vừa rồi Quân Khuynh Vũ nói chỉ với những người này mà đã muốn mạng của hắn, chỉ sợ không phải giả !



Quân Kiền Linh bỗng rùng mình. Nếu hắn đã quyết định động thủ giết Quân Khuynh Vũ, thì nhất quyết không thể để cho hắn ta còn sống mà rời đi. Nếu hắn ta trở về cáo trạng với Quân Vũ Thần, hắn nhất định sẽ không chịu nổi !



Nghĩ đến đây, từ tay áo rộng thùng thình màu trắng bắn ra một quả đạn tín hiệu, bay lên cao rồi nổ tung.



Quân Khuynh Vũ ôm Lạc Khuynh Hoàng, giống như chốn không người bước chân chầm chậm, hạ thủ như múa, những sát thủ võ công trác tuyệt ở trước mặt Quân Khuynh Vũ đều không chịu nổi một kích, không đến mười chiêu đều hoàn toàn bỏ mạng.



Tựa vào lòng Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu mày, mới vừa rồi Quân Kiền Linh thả đạn tín hiệu nàng tất nhiên là thấy , nhìn bộ dáng như đã định liệu trước của Quân Kiền Linh, hôm nay chắc chắn không thể không lấy tính mạng của Quân Khuynh Vũ.



Đến lúc này Quân Khuynh Vũ đã giết hơn mười người ám vệ. Hắn nhẹ nhàng buông eo Lạc Khuynh Hoàng, đổi thành nắm tay Lạc Khuynh Hoàng. Trên dung nhan tuyệt mỹ như yêu nghiệt không có nửa phần thay đổi, khóe môi gợi lên nụ cười thị huyết, nói, “Đạn tín hiệu? ! Nhị ca nghĩ rằng, ám vệ sẽ kịp cứu mạng ngươi sao? !”



Quân Kiền Linh nhìn Quân Khuynh Vũ từng bước tới gần, trong nháy mắt sợ hãi. Ám vệ cách nơi này một đoạn khoảng cách, nhanh nhất cũng cần nửa nén hương thời gian. Mà công phu của Quân Khuynh Vũ, vừa rồi hắn đã kiến thức qua, hình dung như quỷ mỵ cũng không quá đáng, tuy rằng hắn tự phụ võ công cao tuyệt, nhưng so sánh với Quân Khuynh Vũ, lại kém không chỉ một chút.



“Ngươi muốn giết ta? ! Ngươi không sợ phụ vương biết sẽ không buông tha ngươi? !” Quân Kiền Linh lui về phía sau một bước, vẫn tự trấn định nhìn Quân Khuynh Vũ.



Con ngươi Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia trào phúng, giống như nghe thấy chuyện vô cùng buồn cười, câu môi nói, “Hiện tại Nhị ca mới nhớ tới phụ vương trách tội ? ! Mới vừa rồi nhị ca còn muốn giết ta đâu, chẳng lẽ không sợ phụ vương trách tội sao? !”



Quân Kiền Linh nghe thấy lời nói của Quân Khuynh Vũ, sắc mặt càng thêm âm trầm. Hắn tất nhiên không sợ! Ngọn núi này vô cùng hẻo lánh, mới vừa rồi vì không muốn người khác quấy rầy hắn cùng Lạc Khuynh Hoàng, đã sớm phái người đuổi hết du khách trên núi , nay nơi này căn bản không có người khác. Cho dù hắn giết Quân Khuynh Vũ, hắn cũng có thể giả bộ là Quân Khuynh Vũ trụy nhai * bỏ mình, cùng hắn không có nửa phần quan hệ!
“Tư Triệt hắn có nỗi khổ tâm. Chúng ta lập trường bất đồng, tình đồng môn chỉ càng liên lụy thôi.” Trong mắt Quân Khuynh Vũ nhanh chóng lướt qua một chút bất đắc dĩ.



Lạc Khuynh Hoàng khẽ vuốt cằm, Liễu Tư Triệt là người nhà họ Liễu, tự nhiên là giúp thái tử, mà vị trí thái tử này, Quân Khuynh Vũ tự nhiên cũng không buông tay , nếu nhất định đối địch, cần gì phải nhớ kỹ tình đồng môn,



Xe ngựa hướng về phướng hướng đại tướng quân phủ chạy tới. Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ đều tự dựa vào trên xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, hai người cũng không mở miệng nói chuyện, trong lúc đó cảm giác yên tĩnh cùng A



Mà sau khi Quân Kiền Linh trở lại phủ nhị hoàng tử, cũng nổi trận lôi đình.



“A.” Lạc Khuynh Thành ôm gò má không thể tin nhìn Quân Kiền Linh. Quân Kiền Linh đối với nàng luôn luôn đều là tao nhã . Thậm chí ở thời điểm nàng mất hết niềm tin đem nàng từ trong thiên lao cứu ra, nhưng mà nay, bộ dáng mắt như muốn nứt ra của Quân Kiền Linh, làm cho nàng cảm thấy xa lạ.



“Kiền Linh, chàng vì sao đánh ta? Ta làm sai cái gì sao?” Trong hốc mắt Lạc Khuynh Thành chứa đầy nước mắt, bộ dáng ôn nhu nhược nhược, ánh mắt ngập nước nhìn Quân Kiền Linh, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ lập tức ngã xuống.



Quân Kiền Linh chán ghét nhìn Lạc Khuynh Thành, hung ác nham hiểm nói, “Thu hồi sắc mặt kia của ngươi đi! Không cần ở trước mặt bản điện giả vờ! Bản điện hỏi ngươi, ngươi vì sao cố ý đem sở thích của Lạc Khuynh Hoàng nói ngược lại cho bản điện? !”



“Khuynh Thành không có a!” Lạc Khuynh Thành nghe Quân Kiền Linh nói như thế, lập tức biện giải nói. Trong mắt hiện lên hận ý rõ ràng ! Lạc Khuynh Hoàng! Lạc Khuynh Hoàng! Lạc Khuynh Hoàng! Nàng chán ghét nghe thấy tên Lạc Khuynh Hoàng, từ nhỏ tên này giống như là ác mộng của nàng!



Vì sao tất cả mọi người phải giúp Lạc Khuynh Hoàng? ! ngay cả thân sinh mẫu thân của nàng cũng muốn giúp đỡ Lạc Khuynh Hoàng, hiện tại nam nhân nàng yêu nhất, thế nhưng vì tiện nhân Lạc Khuynh Hoàng kia mà đánh nàng? !



Quân Kiền Linh nhìn hận ý trong mắt Lạc Khuynh Thành, tức giận một cước đá trúng cẳng chân Lạc Khuynh Thành, khí lực to lớn, thẳng chân đá Lạc Khuynh Thành ngã xuống.



Lạc Khuynh Thành té lăn trên đất, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng thất vọng, nàng nhìn Quân Kiền Linh, giọng căm hận nói, “Ngươi cứu ta vì muốn từ trong miệng ta biết được sở thích của Lạc Khuynh Hoàng sao? ! Chờ ngươi cưới được nàng, ngươi chuẩn bị như thế nào đối ta? ! Giết ta sao? !”



Quân Kiền Linh từ chối cho ý kiến nhìn Lạc Khuynh Thành, hắn không phủ nhận, Lạc Khuynh Thành nói cũng không sai. Hắn nguyên bản tính toán như vậy! Chính là tiện nhân Lạc Khuynh Thành này cư nhiên dám ở sau lưng tính kế hắn! Càng nghĩ càng tức giận, Quân Kiền Linh lại một cước hung hăng đá vào trên người Lạc Khuynh Thành.



Lạc Khuynh Thành bị Quân Kiền Linh một cước đá trúng bụng, mạnh mẽ hộc ra một ngụm máu tươi, nhưng nàng cũng không có kêu đau, mà thê lương nở nụ cười, nàng một bên cười, một bên dùng sức đứng lên, thất tha thất thểu mới không ngã xuống, nàng nhìn Quân Kiền Linh, cười đến thê tuyệt.



“Quân Kiền Linh,tâm của ta đối với ngươi, ngươi chẳng lẽ không rõ ràng sao? ! Ta yêu ngươi như vậy, ta sợ mất đi ngươi, sợ ngươi yêu thương Lạc Khuynh Hoàng! Cho nên vào sinh thần cuả hoàng hậu ta mới khẩn cấp muốn giết Lạc Khuynh Hoàng như thế, vì sao ta muốn giết hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi không rõ hay sao? ! Ta là vì thay ngươi quét dọn trợ lực của thái tử mà thôi! Ta làm như vậy đều là vì ngươi! Vì ngươi a!” Lạc Khuynh Thành cơ hồ điên cuồng hô lên.



Nàng vẫn nghĩ nàng tiếp cận Quân Kiền Linh, bất quá là lợi dụng nhau mà thôi. Nàng lợi dụng Quân Kiền Linh đi lên địa vị cao, vứt bỏ phủ đại tướng quân không chịu nổi này, đem một đám người trong phủ đại tướng quân phủ dẫm nát dưới chân, nhưng nàng sai lầm rồi! Nàng yêu Quân Kiền Linh, nàng yêu nam tử trước mặt này a! Cho nên mới sợ hãi mất đi hắn như vậy, sợ hãi Lạc Khuynh Hoàng sẽ cướp đi hắn!



Quân Kiền Linh tựa hồ cũng bởi vì tư thế điên cuồng của Lạc Khuynh Thành mà kinh ngạc , nhìn bộ dáng điên khùng của Lạc Khuynh Thành, cũng không tiếp tục ra tay.



“Ta vẫn nghĩ ngươi đối đãi với ta cũng là thiệt tình ! Tay của ta bị thương. Ta trăm phương nghìn kế che dấu, đơn giản là vì ngươi thích nghe ta đánh đàn, ta sợ ngươi biết tay của ta không thể tiếp tục đánh đàn sẽ ghét bỏ ta! Hãm hại Lạc Khuynh Hoàng thất bại, bị phán xử tử hình, ngươi tới cứu ta, ta thật sự thật cao hứng! Ta căn bản không có nghĩ tới ngươi cứu ta là có mục đích riêng, ta làm sao có thể cố ý đem sở thích của Lạc Khuynh Hoàng nói sai, lừa gạt ngươi? !” Lạc Khuynh Thành một bên khóc một bên cười, một bên khàn cả giọng nói.



Quân Kiền Linh nghe Lạc Khuynh Thành nói thế, mâu trung cũng không chút động dung, chỉ hiện lên một chút suy nghĩ, Lạc Khuynh Thành nói không có sai, nàng xác thực không có khả năng lừa hắn. Như vậy là do Lạc Khuynh Hoàng lừa hắn ? !



Đúng rồi. Nữ tử thông tuệ như thế , làm sao lại không nhìn ra tâm tư của hắn. Nếu nàng đã để tâm đến Quân Khuynh Vũ, tất nhiên sẽ không lưu tình với hắn ! Hoặc là, nàng đã sớm biết Lạc Khuynh Thành được hắn cứu đi.



Trải qua sự tình hôm nay, hắn đối với Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng cũng không dám xem thường nữa.



“Thôi.” Quân Kiền Linh đạm mạc liếc mắt một cái nhìn Lạc Khuynh Thành, thản nhiên nói, “Sợ là ta cũng bị Khuynh Hoàng lừa .”



“Khuynh Hoàng? ! Ha ha ha ha ha! Thật sự là xưng hô thân mật! tiện nhân kia lừa gạt ngươi , ngươi lại còn gọi thân thiết như vậy? !” Lạc Khuynh Thành nghe được lời nói của Quân Kiền Linh, ánh mắt giống như oán độc rắn rết, cười lạnh nói.



Quân Kiền Linh nâng tay cho Lạc Khuynh Thành một cái tát, đem thân mình vốn lung lay sắp đổ của Lạc Khuynh Thành lạilần nữa ngã xuống đất, hắn lạnh lùng nhìn Lạc Khuynh Thành, cười nói, “Tiện nhân là cho ngươi kêu ? ! Lạc Khuynh Thành, bản điện nhắc nhở ngươi, tốt nhất nhớ rõ thân phận của mình ! Nếu không bản điện không ngại hiện tại sẽ giết ngươi!”



Lạc Khuynh Thành té trên mặt đất, thân mình hơi co rụt lại, móng tay bén nhọn lướt qua trên mặt đất, trong mắt nàng ta tràn ngập hận ý! Lạc Khuynh Hoàng! Nàng muốn nàng ta chết không có chỗ chôn!



“Chỉ sợ Kiền Linh bây giờ còn không thể giết ta.” Lạc Khuynh Thành nâng cao hai má, giống như nữ quỷ nhìn Quân Kiền Linh, thê tuyệt cười nói, “Lạc Khuynh Hoàng không lấy ngươi, ngươi liền không chiếm được ủng hộ của phủ đại tướng quân phủ. Như vậy, biện pháp tốt nhất chính là hủy nó, không phải sao?”



Quân Kiền Linh lạnh lùng nhìn Lạc Khuynh Thành. nữ nhân này còn không đến nỗi ngốc, hơn nữa đối với phủ đại tướng quân rõ như lòng bàn tay, hắn xác thực còn cần của nàng giúp. Nghĩ đến đây, thanh âm cũng trở nên nhu hòa một ít, “Lần sau bàn bạc kỹ hơn. Ngươi trước hảo hảo nghỉ ngơi đi.”



Nói xong liền nghênh ngang mà đi.



Lạc Khuynh Thành nhìn bóng dáng Quân Kiền Linh đi xa, ánh mắt lộ ra hận ý khắc cốt. Nàng hận thấu tất cả phủ đại tướng quân! Nàng hận không thể hủy nó. Nay Quân Kiền Linh cũng muốn hủy nó, thật hợp ý nàng! Về phần Lạc Khuynh Hoàng, chỉ cần một ngày có Lạc Khuynh Thành nàng, liền nhất quyết sẽ không để Lạc Khuynh Hoàng sống tốt!



Nâng hai má sưng phù, khóe miệng còn rỉ máu, con mắt tràn ngập hận ý , tóc tai hỗn độn vô cùng, hiện tại Lạc Khuynh Thành làm sao còn có nửa phần bộ dáng nhu nhược, mà giống như một nữ quỷ.



Cùng lúc đó. Lạc Khuynh Hoàng đang vào trên nhuyễn tháp, nhìn tin tình báo Phi hoa lâu đưa tới, khóe môi gợi lên một chút tươi cười, “Lạc Khuynh Thành, đây bất quá mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”