Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 67 : Ám sát, lật tẩy bí mật
Ngày đăng: 22:33 22/04/20
Sắc trời mang theo vài phần đen tối, ánh mặt trời ẩn nấp sau tầng mây,tia sáng như ẩn như hiện. Từng cơn gió thu lạnh lẽo gào thét thổi, lướt qua hai má của mọi người trên sân thi đấu.
Sân thi đấu săn bắn to lớn gần như chật kín người và ngựa. Rừng rậm bốn phía làm cho không khí thêm vài phần yên tĩnh đến cổ quái,giống như có một khí tức khác thường phân tán giữa sân.
Quân Vũ Thần mặc một thân long bào hoàng sắc, sắc mặt mang theo vài phần tái nhợt không bình thường. Cơ thể hắn vốn đã không tốt, một thời gian trước lại bởi vì chuyện của Quân Hồng Phong mà nổi giận, sức khoẻ hắn ngày càng xấu đi. Săn bắn tỷ thí hôm nay, hắn không thể tham gia .
Đứng bên cạnh Quân Vũ Thần là hai vị nam tử trẻ tuổi phong tư kỳ tú.(phong thái xuất sắc hiếm thấy)
Bên trái chính là Lăng quốc thái tử Lăng Cảnh Lan. Hắn vẫn vận hắc y như mực, phong thần tuấn lãng, khóe môi giương lên tươi cười khéo léo mà xa cách, bên trong con ngươi đen như mực hàm chứa vài phần tinh quang.
Bên phải là Tây Quyết thái tử Âu Dương Triệt. Lông mi hắn hơi hơi nhếch lên, trong đôi mắt hẹp hàm chứa vài phần nghiền ngẫm, khóe môi câu lên ý cười như có như không, thoạt nhìn có chút ngả ngớn, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ có thể nhìn thấy đáy mắt hắn sâu không lường được.
Quân Khuynh Vũ vận hồng y như trước, đứng không xa Quân Vũ Thần. Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của hắn xoẹt qua vài phần trêu tức, vài phần nghiền ngẫm, khóe môi có chút gợi lên, ẩn ẩn tươi cười bí hiểm.
Đứng không xa bên cạnh hắn là Liễu Tư Triệt. Tử y liễm diễm cùng tử ngọc quan làm cho hắn càng them ôn hòa thanh nhã như ngọc. Trong mắt hắn ẩn chứa vài phần cao thâm, cũng là vẻ mặt lạnh nhạt nhìn thẳng phía trước.
Không bình tĩnh tự nhiên như hai người bọn họ, trong mắt Quân Kiền Linh là ý muốn nóng lòng muốn thử. Hắn chờ đợi lần săn bắn này đã lâu, hắn nhất định hắn sẽ giành được hảo cảm của phụ vương!
Không chỉ Quân Kiền Linh, trong mắt lục hoàng tử, bát hoàng tử, cửu hoàng tử cùng thập hoàng tử đều hàm chứa kích động. Mẫu phi của bọn họ không được sủng ái, bản thân ở trong triều cũng không có nhiều thế lực, nhưng nay thái tử vị để trống, bọn họ thân là hoàng tử, tự nhiên sẽ mơ ước cái vị trí kia, có ai không muốn đoạt hạng nhất trong lần săn bắn tỷ thí này đâu?!
“Hôm nay có thể mời hai vị thái tử đến tham gia săn bắn tỷ thí, thật sự là vinh hạnh của trẫm a.” Quân Vũ Thần sắc mặt tái nhợt, trong mắt vẫn hàm chứa tinh quang như trước, nhìn Lăng Cảnh Lan cùng Âu Dương Triệt nói.
“Cẩm đế khiêm tốn. Này phải là vinh hạnh của Cảnh Lan mới đúng.” Lăng Cảnh Lan mỉm cười nhìn Quân Vũ Thần, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, tao nhã.
Âu Dương Triệt cũng nhíu mày, khóe môi giương lên một chút tươi cười, cười nói, “Triệt tố đã lâu nghe danh nữ tử Cẩm quốc mỹ mạo hiền đức, không biết liệu có duyên gặp mặt hay không?”
“Đây là tất nhiên. Sau khi kết thúc săn bắn tỷ thí sẽ tổ chức khánh công yến. Đến lúc đó, các danh gia tiểu thư cùng các công chúa của trẫm đều sẽ tham gia.” Quân Vũ Thần nghe Âu Dương Triệt hỏi như thế, sắc mặt thoáng có chút bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười trả lời.
“Tây Quyết rốt cuộc cũng chỉ là tiểu quốc, Âu Dương Triệt thân là tôn sư thái tử, nhưng lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như vậy!” Lục hoàng tử đứng gần đó nhỏ giọng nói, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra vẻ xem thường.
Quân Kiền Linh tuy không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Âu Dương Triệt rõ ràng cũng lộ ra vài phần hèn mọn, lỗ mũi còn hừ một tiếng khinh thường. Đem ánh mắt dời về phía Lăng Cảnh Lan, lại thêm vài phần âm trầm.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm.” Lạc Khuynh Hoàng dịch dung thành gã sai vặt đứng bên cạnh Quân Khuynh Vũ chậm rì rì thốt ra bảy chữ.
Quân Khuynh Vũ nghiêng nửa bên mặt, đem ánh mắt thâm trầm chuyển tới hai má Lạc Khuynh Hoàng. Sau khi dịch dung, tuy khuôn mặt nàng vô cùng bình thường, nhưng đôi con ngươi long lanh như nước vẫn rạng rỡ sinh động vô cùng, làm cho người ta không thể chuyển dời tầm mắt.
Sủng nịch nhìn Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ câu môi cười yếu ớt, “Vẫn là Hoàng nhi của ta thông minh. Đáng tiếc chính bọn họ ngu dốt, nghĩ người khác đều giống như bọn họ.”
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng cũng giương lên một chút tươi cười, vì ý cười thản nhiên đó, khuôn mặt nam tử vô cùng bình thường tựa hồ tăng thêm vài phần mị hoặc.
Mẫu hậu Âu Dương Triệt chính là Tây Quyết hoàng hậu quá cố. Mà Âu Dương Triệt trong khi mẫu thân qua đời, lấy thân phận bát hoàng tử ngồi lên vị trí Tây Quyết thái tử, thủ đoạn cũng không thể xem thường. Nếu nhìn lầm hắn là đồ háo sắc, kia là mười phần sai.
Theo như Lạc Khuynh Hoàng quan sát, người này ngoài mặt càng lộ vẻ không có gì, thì càng đáng sợ. Tây Quyết tuy rằng binh lực tài lực không bằng Cẩm quốc và Lăng quốc, nhưng chỉ dựa vào địa thế mà tồn tại lâu như vạy, nay dù Lăng quốc cùng Cẩm quốc có tâm liên thủ diệt Tây Quyết, nhưng xem tình huống hiện tại, sợ là cũng không phải chuyện dễ .
“Trẫm gần đây thân thể không khoẻ, e là không thể săn bắn cùng chư vị. Trẫm đành ở chỗ này chờ chư vị thắng lợi trở về!” Quân Vũ Thần nhìn quét một vòng, thời điểm lướt qua Quân Khuynh Vũ trong mắt hiện lên một tia từ ái, đề cao thanh âm nói.
“Thần tuân mệnh!” Thanh âm mọi người trả lời vang tận mây xanh, cho đến khi tất cả mọi người đều đồng loạt đứng lên. Khí tức bất ổn trong rừng rậm cũng vì thế mà vơi đi.
Lạc Khuynh Hoàng đi theo Quân Khuynh Vũ đứng sau cùng của đội ngũ, ẩn nấp bên trong biển người mờ mịt. Nàng lạnh nhạt đánh giá mọi người.
Hai người đi phía trước là Lăng Cảnh Lan và Âu Dương Triệt. Một người hắc y thâm trầm, một người lam y tiên diễm. Phong thái tuy hoàn toàn bất đồng, nhưng lại có phong thái kỳ tú giống nhau.
Các hoàng tử gắt gao bám sát bọn họ, lấy bạch y Quân Kiền Linh làm trung tâm.Phía sau là đám đệ tử triều thần. Có thể nhìn thấy Lưu Tử Hiên và Trương Tuân đã từng gặp ở bách hoa thịnh yến.
Ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng lẳng lặng dừng lại trên người Quân Khuynh Vũ. Ngay cả khi ẩn mình ở cuối đội ngũ, cũng không thể che dấu được vẻ phong hoa tuyệt đại của hắn. Xiêm y thay đổi thành màu đỏ, không chút nào che dấu tao nhã của hắn, ngược lại còn đem sắc đỏ loá mắt này làm thành phông nền cho hắn.
Tao nhã như thế, ngay cả Lăng Cảnh Lan cùng Âu Dương Triệt cũng không thể sánh được. Nếu có ai có thể so sánh với Quân Khuynh Vũ, có lẽ chỉ có Liễu Tư Triệt thanh nhã như lan.
Nghĩ đến Liễu Tư Triệt, mày Lạc Khuynh Hoàng có chút nhíu lại, nàng vừa xem một vòng toàn bộ đội ngũ, tựa hồ không có nhìn thấy bóng dáng Liễu Tư Triệt. Liễu Tư Triệt luôn vận tử y, nhan sắc cũng không quá xuất chúng, nhưng lấy khí độ tao nhã của Liễu Tư Triệt, nàng không có khả năng không nhìn thấy hắn!
Nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, phát hiện Liễu Tư Triệt lại ở phía sau nàng và Quân Khuynh Vũ. Tử y thêu chỉ bạc, cùng tử ngọc quan, mặt mày như họa, con ngươi ôn nhuận đen như mực như đang nhìn nàng. Ánh mắt kia như xuyên thấu qua lớp mặt nạ nhìn thẳng đến dung nhan của nàng, lại giống như xuyên qua nàng, nhìn đến nơi khác.
“Liễu công tử vì sao không tới phía trước. Đi đằng trước, khả năng săn được con mồi sẽ lớn hơn nhiều.” Quân Khuynh Vũ chú ý tới ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng, nhẹ nhàng xoay người, gợi lên một chút tùy ý tươi cười, con ngươi đen như mực thản nhiên nhìn Liễu Tư Triệt, như là đang hỏi hắn, lại giống như hắn đã sớm đoán được đáp án.
Liễu Tư Triệt thu hồi ánh mắt mơ hồ dừng trên người Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi giương lên tươi cười thanh nhã vô song, nhìn Quân Khuynh Vũ, ôn hòa thanh nhã đáp, “Tư Triệt xưa nay không thích tranh đoạt. Cho nên không muốn tiến lên phía trước, không biết thất hoàng tử vì sao cũng không tiến lên?”
Ý cười trên mặt Lạc Khuynh Hoàng không giảm, đôi mắt đen như mực cũng có chút trầm xuống. Lăng Cảnh Lan quả nhiên là đã biết thân phận của nàng, lời này của hắn, chẳng lẽ là đang uy hiếp nàng sao?!
Khóe môi tràn đầy giương lên một chút cười lạnh, ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng sắc như kiếm thẳng tắp nhìn lại Lăng Cảnh Lan, câu môi lạnh lùng nói, “Ngươi nói ta là Khuynh Hoàng quận chúa thì ta phải nhận sao?”
Lăng Cảnh Lan chú ý tới ý không hài lòng trong giọng nói Lạc Khuynh Hoàng, giọng điệu của hắn không tự giác mềm đi một ít, ôn hòa cười nói, “Bản thái tử không có địch ý. Chỉ là muốn biết, Khuynh Hoàng quận chúa rốt cuộc có phải là cô nương ngày ấy đã ra tay cứu giúp hay không?”
Đáy mắt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia ý tứ hàm xúc không rõ thâm sắc. Lăng Cảnh Lan vì sao đối với chuyện này chấp nhất như thế, thậm chí không tiếc âm thầm theo dõi nàng và Quân Khuynh Vũ, còn uy hiếp nàng. Phải biết rằng, chuyện này đối với Lăng Cảnh Lan không có lợi ích gì. Chẳng lẽ thật sự muốn biết nàng có phải là nữ tử ngày ấy cứu hắn hay không sao?!
“Bản điện đã sớm nói qua. Hoàng nhi không biết võ. Làm sao có thể cứu Lăng thái tử?!” Lạc Khuynh Hoàng còn chưa trả lời, Quân Khuynh Vũ đã lên tiếng, lông mi nhẹ nhàng nhếch lên, cười nói, “Nếu Lăng thái tử thật sự nhớ mãi không quên như thế, bản điện ngày mai liền đưa vị cô nương kia đến gặp Lăng thái tử!”
Lăng Cảnh Lan không ngờ Quân Khuynh Vũ sẽ nói như thế. Một đôi con ngươi vẫn gắt gao nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, trong lòng có trăm ngàn suy nghĩ.
Quân Khuynh Vũ nói chắc chắn như thế. Chẳng lẽ Lạc Khuynh Hoàng thật sự không phải nữ tử cứu hắn ngày đó sao. Đáy lòng mạc danh kỳ diệu lướt qua một tia mất mát, cái loại mất mát này, cơ hồ làm cho hắn cảm thấy chua xót.
Nếu Lạc Khuynh Hoàng không phải nữ tử cứu hắn ngày ấy, như vậy cảm giác mạc danh kỳ diệu của hắn đối với Lạc Khuynh Hoàng thì tính là cái gì đây. Sau cái ngày nữ tử kia cứu hắn, hắn vẫn âm thầm hỏi thăm tung tích của nàng, chỉ tiếc, vẫn chưa tìm hiểu được.
Ngày ấy tuy rằng chỉ vội vàng nhìn qua, nhưng giảo hoạt cùng phóng khoáng của nàng kia đã muốn khắc vào trong lòng hắn, nhất là một đôi con ngươi đen trong suốt như vậy, lại làm cho hắn đêm đêm nằm mộng thật lâu vẫn không quên được.
Hắn sống hai mươi năm. Ngồi trên thái tử vị năm năm. Hắn cho tới bây giờ chưa từng động tâm với nữ tử nào, tuy rằng cũng có thị thiếp, nhưng những nữ tử này bất quá chỉ là công cụ để hắn phát tiết dục vọng mà thôi. Đây là lần đầu tiên, hắn động tâm với một nữ tử, nhưng tìm khắp nơi vẫn không tìm được.
Cuối cùng, để cho hắn gặp Lạc Khuynh Hoàng. Cơ hồ từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng liền xác nhận nàng chính là nữ tử lúc trước đã cứu hắn. Bởi vậy, hắn vẫn luôn âm thầm quan sát Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng cơ trí, không kiêu ngạo, không siểm nịnh một lần nữa đả động tâm hắn.
Nhưng chưa từng dự đoán được, Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng không phải là nàng.
“Như thế nào, Lăng thái tử không phải vẫn muốn nhìn thấy nàng sao? Chẳng lẽ chỉ qua thời gian ngắn như vậy, Lăng thái tử đã muốn di tình biệt luyến sao?!” Quân Khuynh Vũ thấy Lăng Cảnh Lan vẫn trầm mặc không nói lời nào, không khỏi nhíu mày, châm chọc nói.
Lạc Khuynh Hoàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt ở bên cạnh Quân Khuynh Vũ nghe hắn nói như thế, thân mình có chút lay động. bên trong con ngươi tối tăm hiện lên vài phần mê mang.
Di tình biệt luyến?! Lăng Cảnh Lan khi nào thì thích nàng?!
Quân Khuynh Vũ nhìn đến mê mang trong mắt Lạc Khuynh Hoàng, khóe miệng có chút co rút. Hắn nguyên bản là không muốn để Lạc Khuynh Hoàng biết được chuyện này, nhưng bây giờ xem ra, chính là không thể không làm cho Lạc Khuynh Hoàng biết được .
Tính tình Lăng Cảnh Lan hắn hiểu rất rõ, làm người cực kì bướng bỉnh, một khi hắn nhìn trúng cái gì đó, tuyệt sẽ không buông tay. Nguyên bản hắn nghĩ Lăng Cảnh Lan đối Lạc Khuynh Hoàng bất quá chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng sau nhiều ngày quan sát, lại phát hiện Lăng Cảnh Lan thật sự động tâm.
Hắn vạn vạn không thể để cho Lăng Cảnh Lan biết Lạc Khuynh Hoàng chính là nữ tử cứu hắn ngày đó. Nếu không, dựa theo tính tình của Lăng Cảnh Lan, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Nếu hắn lấy thân phận Lăng quốc thái tử đưa ra hòa thân, như vậy sự tình sẽ rất phiền toái .
Lăng Cảnh Lan vẫn còn bị vây trong giãy dụa.
Di tình biệt luyến?! Sau khi nàng kia cứu hắn, hắn liền thề nhất định phải tìm được nữ tử này, hơn nữa đem nàng mang về Lăng quốc. Mới gặp Lạc Khuynh Hoàng, hắn liền nhận định Lạc Khuynh Hoàng chính là nữ tử cứu hắn, nghĩ đến thân phận của Lạc Khuynh Hoàng, vừa vặn thích hợp hòa thân.
Nhưng Quân Khuynh Vũ lại nói cho hắn, Lạc Khuynh Hoàng không có võ công. Như vậy, thì không phải là Lạc Khuynh Hoàng. Nhưng hắn cũng chân chân thật thật cảm thấy thất vọng. Hắn hy vọng cái nữ tử kia là Lạc Khuynh Hoàng, không phải sao?!
Chẳng lẽ hắn thật sự thích Lạc Khuynh Hoàng, mà quên đi nữ tử đầu tiên làm hắn tâm động?! Không! Sẽ không .
Bên trong con ngươi tối tăm của Lăng Cảnh Lan hiện lên một tia kiên quyết, hắn nói, “Thất hoàng tử nói đùa. Còn thỉnh thất hoàng tử thực hiện lời hứa, ngày mai đem vị cô nương kia tới gặp bản thái tử, bản thái tử thật tâm cảm kích.”
“Tất nhiên.” Quân Khuynh Vũ câu môi đáp.
Cũng may ngày đó Lạc Khuynh Hoàng che mặt. Muốn tìm nữ tử có ánh mắt tương tự như Lạc Khuynh Hoàng cũng không khó. Chỉ là một thân khí chất, cho dù có ánh mắt như vậy, không phải ai cũng bắt chước được. Thật sự có thể lừa được Lăng Cảnh Lan sao?!
Cho dù không có cách nào lừa được, hắn cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng để Lạc Khuynh Hoàng đi hòa thân! Lạc Khuynh Hoàng là thê tử củahắn, cả đời cũng chỉ có thể là thê tử của hắn, nếu thật sự không có cách nào, cho dù phải phát động chiến tranh, hắn cũng sẽ không luyến tiếc!
Lăng Cảnh Lan phức tạp nhìn Lạc Khuynh Hoàng, rồi hướng Quân Khuynh Vũ cười cười, thản nhiên rời khỏi. Chỉ còn lại Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ hai mặt nhìn nhau.
“Huynh vừa nói. . .” Lạc Khuynh Hoàng mang theo ba phần mê hoặc bảy phân kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ có chút bất đắc dĩ nhu nhu tóc Lạc Khuynh Hoàng, sủng nịch nói, “Ai kêu Hoàng nhi của ta có sức quyến rũ lớn như vậy. Không chỉ có Lăng Cảnh Lan, ngay cả. . .”
Ngay cả sư huynh luôn thanh tâm quả dục, cũng yêu nàng. Nửa câu này, Quân Khuynh Vũ không hề nói ra.
Lạc Khuynh Hoàng thấy được bất đắc dĩ cùng sủng nịch trong mắt Quân Khuynh Vũ, cũng là bất đắc dĩ nhún vai, trêu đùa, “Ai thích ta, ta không bận tâm. Chỉ cần huynh thích ta, ta liền chỉ thích huynh.”
“Ân. Hoàng nhi của ta, ai dụ dỗ cũng không đi.” Quân Khuynh Vũ có chút trẻ con ôm Lạc Khuynh Hoàng, làm cho hai con ngựa cũng bị ép dựa vào nhau.
Ánh mặt trời ngã về phía tây chiếu lên trên người hai người, tựa như tiên tử giáng trần, vạn phần mê người.