Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 68 : Thăng trầm dạ yến, cầu hôn

Ngày đăng: 22:33 22/04/20


Edit: Nguyệt Hạ



Beta : Anh Ngoc



Tịch dương đổ về phía tây, từng đám mây nơi chân trời bị tịch dương nhuộm thành màu ráng hồng. Xa xa nhìn lại, một mảnh qucố sắc thiên không, mang theo vài phần ấm áp.



Săn bắn tỷ thí cũng đã chấm dứt. Tất cả mọi người một lần nữa trở về giữa sân săn bắn. Trên mặt đều tràn đầy hăng hái tươi cười.



Lạc Khuynh Hoàng thay trang phục nữ tử, tĩnh tọa trên ghế trong yến hội sắp đặt riêng cho nữ quyến bên cạnh. Lông mi thật dài che khuất ánh mắt của nàng, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc của nàng giờ phút này. Khóe môi nàng mang theo một tia thản nhiên tươi cười, kèm thêm mấy phần bí hiểm.



“Đem con mồi tất cả giao cho quan thẩm tra để kiểm tra.” Quân Vũ Thần nhìn thoáng qua các vị hoàng tử thắng lợi trở về, ánh mắt không dấu vết lướt qua Quân Khuynh Vũ, trong mắt hiện lên một chút tinh quang, tiếp theo lại mỉm cười nói, “Kết quả tỷ thí rất nhanh sẽ biết được. Các vị trước an vị đi.”



“Tuân chỉ.” Mọi người nghe được lời nói của Quân Vũ Thần, liền trở về an vị trên vị trí của mình.



Lăng Cảnh Lan ngồi ở bên trái bên cạnh Quân Vũ Thần. Xiêm y màu đen như mặc ngọc bằng tơ lụa làm cho khí chất tuấn mỹ vô song của hắn bộc lộ càng rõ ràng. Trên mặt hắn là một ý cười thản nhiên.



Lăng Cảnh Lan có thân phận cực kỳ tôn quý, hơn nữa bản thân hắn lại tuấn mỹ vô song, tất nhiên khiến cho nhất chúng tiểu thư quan gia ái mộ. Nhưng con ngươi của Lăng Cảnh Lan cũng chỉ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi tối tăm mang theo vài phần đánh giá.



Lạc Khuynh Hoàng không hờn giận nhíu mày. Nàng cũng không chán ghét Lăng Cảnh Lan, nhưng Lăng Cảnh Lan nhân chuyện được nàng cứu lần trước mà nhiều lần dây dưa với nàng, làm nàng có chút phiền lòng. Huống chi hắn hiện tại nhìn nàng chằm chằm như vậy, không phải là muốn nàng trở thành cái bia sống để cho các vị tiểu thư quan gia công kích sao.



Quả nhiên, theo ánh mắt của Lăng Cảnh Lan, Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy bản thân lập tức bị đặt vào trong muôn vàn ánh mắt ghen tị. Khóe môi nàng giương lên một chút ý cười lười biếng, làm như không chút nào để ý. Chỉ là đôi mày của nàng có chút nhíu lại, chứng tỏ nàng cũng không thích như vậy.



Lăng Cảnh Lan chú ý tới thần sắc Lạc Khuynh Hoàng, bất động thanh sắc dời đi tầm mắt.



Lạc Khuynh Hoàng cảm giác được vô số ánh mắt cũng chuyển dời theo, bất đắc dĩ ngoéo khóe môi một cái, nâng mắt nhìn lại. Chỉ thấy Âu Dương Triệt mặc nhất kiện áo choàng màu xanh, ngồi bên cạnh Lăng Cảnh Lan.



Âu Dương Triệt dung mạo so với Lăng Cảnh Lan cũng không kém cỏi, nhất là đôi mắt hoa đào, tựa hồ có thể làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, đánh giá mỹ nữ xung quanh, chọc rất nhiều tiểu thư quan gia đều đỏ bừng mặt.



Nhưng Lạc Khuynh Hoàng chú ý thấy ánh mắt Âu Dương Triệt luôn luôn lưu luyến trên người Quân Thiên Lam. Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng nhíu mi, chẳng lẽ Âu Dương Triệt coi trọng Quân Thiên Lam?!



Quân Thiên Lam dung mạo không thể nghi ngờ là thập phần xuất chúng, cùng với thân phận tôn quý, Âu Dương Triệt thích nàng cũng có gì không kỳ quái. Chỉ là một người tuỳ tiện như Âu Dương Triệt, làm sao có thể thích Quân Thiên Lam luôn luôn quy củ?! Huống chi, ánh mắt Âu Dương Triệt nhìn Quân Thiên Lam, tựa hồ cũng không phải ái mộ.



Cẩn thận đánh giá, đó như là ánh mắt nhìn con mồi. Con ngươi đen như mực kia đem hết thảy cảm xúc che dấu rất sâu, nhưng Lạc Khuynh Hoàng vẫn ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ sẽ phát sinh chuyện gì đó.



“Tỷ thí săn bắn đã chấm dứt. Yến hội này, là tiệc tẩy trần vì Lăng quốc thái tử cùng Tây Quyết thái tử.” Quân Vũ Thần thanh âm hùng hậu, nhưng cũng ẩn ẩn để lộ ra vài phần bệnh trạng, hắn tựa nửa người trên ghế, sắc mặt có vài phần tái nhợt.



Lạc Khuynh Hoàng lo lắng nâng mắt, nhìn bệnh trạng lộ rõ trên mặt Quân Vũ Thần. Trong trí nhớ, Quân Vũ Thần hẳn là còn có thể sống tiếp ba năm nữa, không nên phát bệnh như thế a. Chẳng lẽ Quân Hồng Phong chết đã kích thích đến bệnh tình của Quân Vũ Thần?



“Đa tạ Cẩm đế.” Lăng Cảnh Lan cùng Âu Dương Triệt đều đứng lên, đối Quân Vũ Thần thi lễ.



“Nhị vị thái tử đường xa mà đến, Cẩm quốc ta tự nhiên tận tình tiếp đãi.” Quân Vũ Thần cười đáp, nâng mắt quét một vòng tiểu thư quan gia ở đây, cười nói, “Các vị đang ngồi, có tài nghệ gì cứ việc trình diễn, coi như là nghênh đón hai vị thái tử.”



Quân Vũ Thần nói xong, lập tức có tiểu thư quan gia nóng lòng muốn thử đứng lên. Hai vị thái tử này đều là nhân trung long phượng, nếu có thể được bọn họ nhìn trúng, chính là vận may của các nàng.



Trầm tư hồi lâu, lập tức liền có người đứng dậy.



“Tư Nguyệt xin bêu xấu.” Nhẹ nhàng ôn nhu thanh âm vang lên trong không trung.



Lạc Khuynh Hoàng lười biếng nâng lên đôi mắt, chỉ thấy một hoàng sam nữ tử đứng giữa sân. Nữ tử mặt mày cũng coi như đoan chính, giờ phút này mắc cỡ đỏ mặt, vụng trộm nhìn Lăng Cảnh Lan. Cánh tay trong tay áo cũng bởi vì khẩn trương mà run run.



Tiếng đàn đứt quãng từ tay nữ tử đánh ra. Đại khái là vì khẩn trương, một khúc nàng đàn lại có vài phần không đúng, trên mặt không khỏi xuất hiện thần sắc ảo não.



Con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng không mang theo cảm tình nhìn nữ tử ở giữa sân. Nữ tử này ước chừng là đã mất tâm vì Lăng Cảnh Lan, muốn biểu diễn tài nghệ trước mặt hắn, làm cho hắn động tâm. Chỉ là vì quá mức khẩn trương, ngược lại không bày ra được trình độ vốn có.



“Cầm nghệ thế này cũng dám đi ra bêu xấu?!” Tiếng đàn vừa dứt, nàng kia còn chưa đứng dậy, liền nghe được một tiếng nói lạnh lùng trào phúng.



Trong mắt nàng kia dĩ nhiên ẩn ẩn nước mắt. Nhưng khi trông thấy người nói, lại chỉ có thể nuốt xuống lời muốn nói, tất cung tất kính hướng về người nói chuyện hành lễ, “Tam công chúa giáo huấn phải.”



Quân Ngữ Yên cao ngạo ngước lên, liếc nhìn nàng kia một cái, trong mắt mang theo ba phần tức giận bảy phân kiêu căng, giống như một con khổng tước cao ngạo đi tới giữa sân, khóe môi giương lên ngượng ngùng tươi cười, đối với Lăng Cảnh Lan nói, “Ngữ Yên bêu xấu.”



Lạc Khuynh Hoàng nhìn thân mình ngồi thẳng chuẩn bị đánh đàn của Quân Ngữ Yên, khóe môi giương lên một chút châm chọc. Quân Ngữ Yên này sợ là cũng thích Lăng Cảnh Lan rồi, bởi vậy khi nhìn thấy nữ tử kia có ý đối với Lăng Cảnh Lan mới tức giận như thế.



Nhưng nàng nhớ rõ là, Quân Ngữ Yên không phải thích Lưu Tử Hiên sao?! Ánh mắt không khỏi nhìn về phía sau tìm kiếm một chút, chỉ thấy Lưu Tử Hiên vẫn phong lưu phóng khoáng như trước, tựa hồ đối với hành vi Quân Ngữ Yên không hề để ý chút nào. Lạc Khuynh Hoàng không khỏi cười nhạo trong lòng, hai người bọn họ bất quá cũng là gặp dịp thì chơi, nhất thời động tình mà thôi, nàng lại cho là thực.



Cầm kỹ của Quân Ngữ Yên xác thực cao hơn không ít so với nữ tử tên Tử Nguyệt kia, có thể xưng là hạng nhất. Chỉ là ở trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, cầm kỹ như vậy vẫn không đáng nhắc tới .



Lạc Khuynh Hoàng lẳng lặng ngồi trên vị trí, hàm chứa ý cười nghiền ngẫm. Nàng vốn không có tâm tư đi lấy lòng bất cứ kẻ nào, tự nhiên cũng không có tâm tư phân cao thấp với Quân Ngữ Yên. Chính là Quân Ngữ Yên tựa hồ không tính buông tha nàng đâu.



Quân Ngữ Yên đàn xong một khúc, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng. Trong ánh mắt hàm chứa ba phần hận ý bảy phân khinh miệt, Quân Ngữ Yên câu môi cười nói, “Từ lâu đã nghe danh Khuynh Hoàng quận chúa cầm kỹ vô song, không biết Ngữ Yên có phúc phần được thưởng thức hay không?”



Con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn Quân Ngữ Yên, hiện rõ hờ hững cùng khinh thường. Cằm nàng có chút nhếch lên, phác nên một độ cong hoàn hảo.



Quân Ngữ Yên thấy Lạc Khuynh Hoàng không trả lời nàng, thậm chí lại lộ ra thần sắc khinh bỉ, không khỏi thẹn quá hoá giận, đối với Lạc Khuynh Hoàng quát lớn, “Lạc Khuynh Hoàng lớn mật, ngươi dám không trả lời bản công chúa?! Chẳng lẽ bản công chúa còn không xứng nghe một chút cầm nghệ của ngươi sao?”



Lông mi thật dài của Lạc Khuynh Hoàng nâng lên, lộ ra ánh mắt lợi hại, khóe môi giương lên một chút tươi cười nghiền ngẫm. Quân Ngữ Yên nhiều lần đối nghịch với nàng, nàng cũng không cần phải nhịn nàng ta nữa.



Công chúa thì thế nào?! Đắc tội Lạc Khuynh Hoàng nàng, cho dù ngươi là hoàng hậu, ta cũng sẽ hảo hảo giáo huấn một chút!




Yến hội lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.



Quân Thiên Lam vừa mới nhảy xong, dáng người đứng thẳng cơ hồ lung lay, hai má vì khiêu vũ mà trở nên hồng nhuận trong nháy mắt mất hết huyết sắc, mang theo vài phần trắng bệch không bình thường, nàng nhẹ nhàng cắn môi, tận lực trấn định đáp, “Đa tạ Tây Quyết thái tử khen ngợi.”



“Ngũ công chúa không cần khách khí, gọi ta Triệt là được rồi. Không biết ta có thể gọi Ngũ công chúa là Thiên Lam?” khóe môi Âu Dương Triệt ôm lấy nụ cười tà khí, một đôi con ngươi gắt gao bám chặt bóng dáng Quân Thiên Lam, như nhìn trúng con mồi, cười nói.



Thân mình Quân Thiên Lam lại hung hăng run lên, xa xa nhìn lại, giống như một con bướm gãy cánh lung lay trong gió, Quân Thiên Lam dù sao cũng là công chúa một nước, trong nháy mắt đã khôi phục trấn định, cố giương lên một chút tươi cười, đáp, “Đương nhiên có thể.”



“Thiên Lam vì sao không dám ngẩng đầu nhìn ta? Chẳng lẽ bộ dạng ta thực xấu sao?” Âu Dương Triệt tựa hồ đối với câu trả lời của Quân Thiên Lam thập phần vừa lòng, đôi mắt đen vẫn nhìn Quân Thiên Lam, câu môi trêu đùa.



Gương mặt Quân Thiên Lam sớm đã không còn huyết sắc, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, cười nói, “Thái tử long chương phượng tư, làm sao có thể xấu?”



“Đều nói là nên gọi ta Triệt.” Âu Dương Triệt ra vẻ không hài lòng nói, tiếp theo lại tiếp tục nở nụ cười, “Nếu Thiên Lam cảm thấy ta không xấu, vậy không bằng gả cho ta, được không?”



Lời nói của Âu Dương Triệt như một đạo kinh lôi, làm cho cả yến hội lập tức sôi trào.



Từ lúc Âu Dương Triệt bắt đầu nói chuyện với Quân Thiên Lam, mọi người cũng đã ẩn ẩn đoán được ý đồ của Âu Dương Triệt. Bởi vậy, gương mặt Trương Tuân trong nháy mắt trở nên trắng bệch, bởi vậy, Quân Thiên Lam mỗi khi trả lời một câu, sắc mặt lại thêm trắng một phần.



Ý cười trên khoé môi Lạc Khuynh Hoàng có chút ngưng trụ.



Nàng quả nhiên đoán không sai. Âu Dương Triệt lần này tiến đến, thật là cố ý hoà thân. Nay Cẩm quốc cùng Lăng quốc hữu ý giao hảo, Tây Quyết vốn là không bằng hai quốc cường này, nếu không hoà thân, chỉ sợ phải chờ diệt vong .



Chính là, vì sao Âu Dương Triệt lựa chọn Quân Thiên Lam, mà không phải Quân Ngữ Yên đây.



Dựa theo tôn ti, Quân Thiên Lam chỉ là nữ nhi của phi tử sở sinh, mà Quân Ngữ Yên là chính cung hoàng hậu sinh ra, địa vị đương nhiên tôn quý hơn nhiều, vì sao Âu Dương Triệt không chọn Quân Ngữ Yên đây?!



Ánh mắt không tự giác lướt qua hai má Quân Khuynh Vũ. Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ lưu chuyển trầm trọng không hiểu, tà mị ý cười tựa hồ cũng có chút ngưng trệ, hắn nhìn Âu Dương Triệt, ngón tay gắt gao nắm lại, lộ ra từng đốt ngón tay trắng bệch.



Lạc Khuynh Hoàng trong lòng đột nhiên một trận sáng tỏ.



Âu Dương Triệt quả nhiên không phải người đơn giản, đã xem thế cục Cẩm quốc thấu triệt rõ ràng, bởi vậy mới có thể cầu thú Quân Thiên Lam. Nguyên nhân chân chính là bởi vì, nàng ấy là người mà Quân Khuynh Vũ để ý sao?



“Thái tử đừng đùa. Thiên Lam thấp kém, làm sao có thể trèo cao được.” Trên mặt Quân Thiên Lam hiện lên một tia xấu hổ, nhìn Âu Dương Triệt, cười nói.



Âu Dương Triệt mỉm cười nhìn Quân Thiên Lam, nhìn không ra hỉ giận, đột nhiên, hắn ra khỏi chỗ ngồi, xốc lên áo choàng, hướng về phía Quân Vũ Thần thi lễ, cao giọng nói, “Triệt đối Ngũ công chúa vừa gặp đã yêu, muốn thú nàng làm thái tử phi, hy vọng Cẩm đế thành toàn.”



Thân mình Quân Thiên Lam lại hung hăng run lên, trong mắt nàng tràn ngập sợ hãi.



Lạc Khuynh Hoàng biết Quân Thiên Lam không muốn gả. Từ bách hoa thịnh yến lần trước, Lạc Khuynh Hoàng cũng đã nhìn ra Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân tình tố, chỉ sợ hai người đã muốn tình ý tương thông đi, Quân Thiên Lam làm sao nguyện ý gả cho Âu Dương Triệt đây?



Chính là nay Âu Dương Triệt lấy thân phận thái tử Tây Quyết cầu hôn Quân Thiên Lam, nếu Quân Vũ Thần không đáp ứng, chẳng phải quá không nể mặt sao?!



Cẩm quốc đương nhiên không sợ Tây Quyết. Nhưng mà nếu như vậy, tất nhiên sẽ tổn hại thanh danh Cẩm quốc. Thái độ Lăng quốc nay ái muội không rõ, nếu Cẩm quốc không nể mặt Tây Quyết, lại không có được sự trợ giúp của Lăng quốc, chẳng phải là đầy rẫy nguy cơ sao?!



“Hoàng thượng.”



Một tiếng hô long trời lở đất, hấp dẫn ánh mắt mọi người, Trương Tuân mặc một thân thanh sam bình thường, gương mặt tuấn tú vì khẩn trương mà đỏ bừng, nhưng cũng vạn phần kiên định tiêu sái đi qua, quỳ xuống bên người Âu Dương Triệt.



Quân Thiên Lam thấy Trương Tuân đi đến, trong mắt nảy lên ưu hỉ, một đôi con ngươi gắt gao nhìn chăm chú vào Trương Tuân.



Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười. Chưa từng dự đoán được Trương Tuân này thoạt nhìn văn nhược, lại có dũng khí như thế. Xem tư thế này, không phải là muốn cùng Âu Dương Triệt cướp người đấy chứ?!



Bất quá đừng nói là Trương Tuân, chỉ sợ chính là hoàng tử, cũng không đấu lại Âu Dương Triệt thái tử một nước a. Muốn ngăn cản Quân Thiên Lam gả cho Âu Dương Triệt, biện pháp duy nhất chính là bản thân Âu Dương Triệt buông tha cho.



“Phụ vương.” Quân Khuynh Vũ tà mị thản nhiên lên tiếng, đánh gãy lời Trương Tuân muốn nói tiếp, hắn một thân hồng y như đuốc, tùy ý tiêu sái, dưới chân như có thêm tuyết liên nở rộ, phá lệ tà mị.



Ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Quân Khuynh Vũ, hắn tựa hồ không hề hay biết, khóe môi vẫn giữ ý cười tà mị, miễn cưỡng nói, “Sắc trời đã không còn sớm, nhi thần cảm thấy vẫn nên thỉnh hai vị thái tử đi nghỉ trước, về phần hôn sự này là đại sự, cũng không thể nói hai ba câu liền qua loa quyết định, không phải sao?”



Một phen lười biếng nói không chút để ý. Nhưng cũng là những câu có lý, hơn nữa còn vô tình lộ ra một chút bá khí, khiến cho người ta không thể phản bác.



Quân Vũ Thần tự nhiên cũng không nguyện ý cứ như vậy mà gả nữ nhi bảo bối đến Tây Quyết xa xôi. Thế cục giữa Tây Quyết và Cẩm quốc hắn không phải không rõ, làm sao nguyện ý gả Quân Thiên Lam đi, khổ nỗi không biết ứng đối thế nào, vừa vặn Quân Khuynh Vũ nói như thế, cho hắn một cái bậc thang.



“Khuynh Vũ nói rất có đạo lý, trẫm cũng hiểu được, không bằng hai vị thái tử đi trước nghỉ tạm, chuyện hôn sự này, chúng ta ngày khác lại bàn, không biết ý của Tây Quyết thái tử như thế nào?” Quân Vũ Thần nhìn Âu Dương Triệt hỏi.



Âu Dương Triệt nhếch một chút tươi cười, tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Khuynh Vũ, cười nói, “Một khi đã như vậy, Triệt cũng không cưỡng cầu.”



Quân Thiên Lam rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt có chút dịu đi. Trương Tuân quỳ trên mặt đất cũng chảy ra nhè nhẹ mồ hôi, cảm kích nhìn Quân Khuynh Vũ.



Một câu của Quân Vũ Thần, mọi người cũng đều tản ra.



Quân Thiên Lam vội vàng chạy về phía Quân Khuynh Vũ, cả người giống như đóa hoa trong mưa gió, điềm đạm đáng yêu nói, “Thất đệ, ta không muốn gả.”



Cùng một mẹ sinh ra, Quân Khuynh Vũ đối với Quân Thiên Lam tự nhiên thân mật, làm sao không rõ tâm tư của Quân Thiên Lam, nghe nàng nói như thế, liền đáp, “Ta biết. Ngũ tỷ yên tâm, ta sẽ giúp tỷ.”



Một câu, cấp cho Quân Thiên Lam một viên thuốc an thần. Người khác có lẽ khinh thường Quân Khuynh Vũ, nhưng nàng biết, Quân Khuynh Vũ đã đáp ứng, sẽ không nuốt lời.