Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 69 : Đàm phán, lộ tẩy ( một )

Ngày đăng: 22:33 22/04/20


Edit : Tiếu Tiếu



Bóng đêm thâm trầm. Ánh trăng màu bạc sáng rọi ở Lan Uyển của Lạc Khuynh Hoàng. Chiếu vào loang lổ phía trên bóng cây, giống như phủ thêm một tầng áo khoác màu bạc lên lá cây.



Dưới ánh trăng yên tĩnh, hai thân hình cao lớn xinh đẹp tuyệt trần.



Lạc Khuynh Hoàng đứng ở bên cạnh Quân Khuynh Vũ. Nàng nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ. Tay áo lửa đỏ lóng lánh sắc thái như hỏa diễm, mặc dù ở trong đêm đen vẫn tiên diễm đoạt người như vậy.



Cằm hắn hơi giơ lên, lộ ra độ cong trơn bóng đẹp đẽ. Con ngươi đen đặc thâm trầm, bên trong giống như bao quát vạn vật trên thế gian. Cả người hắn đắm chìm trong ánh trăng màu bạc, giống như cũng khoác một tầng áo khoác mông lung.



“Có thể có đối sách?” Lạc Khuynh Hoàng dừng ở sườn mặt Quân Khuynh Vũ, từ từ hỏi.



Nàng hỏi tự nhiên là về chuyện tình Âu Dương Triệt cầu hôn Quân Thiên Lam



Nàng hiểu được, việc này nếu đi cầu Quân Vũ Thần, là không có tác dụng gì . ngay cả khi Quân Vũ Thần luyến tiếc nữ nhi gả đi xa, nhưng không có khả năng bởi vì một người nữ nhi đã đem an nguy của Cẩm quốc ném ra sau đầu.



Biện pháp duy nhất, chính là làm cho Âu Dương Triệt thay đổi tâm ý. Nhưng nếu Âu Dương Triệt dám ở trên yến hội cầu hôn Quân Thiên Lam, tất nhiên là đã quyết định chủ ý. Muốn hắn thay đổi tâm ý, nói dễ hơn làm?



Quân Khuynh Vũ nghe thấy vấn đề của Lạc Khuynh Hoàng, chậm rãi nghiêng nửa bên mặt chuyển lại đây, sóng mắt lưu chuyển như có ngàn vạn hào quang, khóe môi hắn gợi lên một chút tươi cười tự tin, nói, “Nếu muốn Âu Dương Triệt buông tha cũng không khó.”



Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, mi gian hiện lên một chút vui mừng. Nàng cùng Quân Thiên Lam mặc dù không tính rất quen, nhưng nàng ta dù sao cũng là thân tỷ tỷ của Quân Khuynh Vũ, nàng tất nhiên không muốn Quân Thiên Lam gả đi xa.



Huống chi ý đồ của Âu Dương Triệt cũng rất rõ ràng. Âu Dương Triệt không phải thiệt tình muốn kết hôn với Quân Thiên Lam, mà muốn mượn đám hỏi này khống chế Cẩm quốc. Nếu là người Quân Khuynh Vũ để ý, tự nhiên không thể để ở trong tay người khác.



Khóe môi tràn đầy ý cười vui mừng, chú ý tới mày Quân Khuynh Vũ có chút nhíu lại , cùng bất đắc dĩ chợt lóe qua trong mắt hắn, Lạc Khuynh Hoàng ngưng mi hỏi, “Nếu có thể giải quyết, vì sao huynh vẫn là cau có mặt mày?”



“Muốn Âu Dương Triệt buông tha không khó, nhưng là muốn Trương Tuân cưới, cũng không dễ dàng.” Quân Khuynh Vũ mím môi, con ngươi đen như mực sâu thẳm lộ ra bất đắc dĩ thản nhiên.



Thâm sắc trong mắt Lạc Khuynh Hoàng cũng tăng thêm một phần. Chỉ lo nghĩ làm thế nào để Quân Thiên Lam không phải gả cho Âu Dương Triệt, đúng là đã quên Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân lưỡng tình tương duyệt.



Phụ thân Trương Tuân, hình bộ thượng thư Trương Thành. Người này là chủ lực đảng phái thái tử, mà Quân Thiên Lam là thân tỷ tỷ của Quân Khuynh Vũ. Bởi vậy, cho dù Quân Thiên Lam không lấy Âu Dương Triệt, chỉ sợ cũng không thể như ý nguyện gả cho Trương Tuân đi.



“Vậy liền chờ đi.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng có chút câu khởi, trong mắt như có lưu quang tràn đầy, cười nói, “Chờ ngươi ngồi vững trên giang sơn Cẩm quốc, Trương Thành còn dám không cho con cưới ngũ công chúa sao?”



“Ha ha, Hoàng nhi thật ra rất tin ta.” Quân Khuynh Vũ nghe xong Lạc Khuynh Hoàng nói, một tia thản nhiên sầu lo giữa mi gian cũng biến mất không thấy, câu môi cười yếu ớt, tươi cười kia như hoa đào tháng ba diễm lệ loá mắt, lại giống như thanh phong quất vào mặt bàn thanh nhã vô song.



“Tất nhiên là tin .” Lạc Khuynh Hoàng nhìn chằm chằm đôi mắt Quân Khuynh Vũ từng chữ từng chữ nói.



Quân Khuynh Vũ nhìn ánh mắt sang quắc của Lạc Khuynh Hoàng, ý cười nơi khóe môi càng thêm sâu sắc, đưa tay vòng qua eo Lạc Khuynh Hoàng, đem toàn bộ thân mình Lạc Khuynh Hoàng kéo lại đây, hơi thở ấm áp phun ở sườn tai Lạc Khuynh Hoàng, tiếng nói Quân Khuynh Vũ mang theo một chút mị hoặc vang lên ở bên tai Lạc Khuynh Hoàng, “Hoàng nhi tốt như vậy, ta thực hận không thể lập tức đem nàng cưới trở về!”



Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ giam vào trong ngực, bốn phía đều tràn ngập hương khí thuộc về Quân Khuynh Vũ, chỉ cảm thấy tim đập cực nhanh, mặt cũng trở nên nóng bỏng, nhưng ngoài miệng cũng là mảy may không để ý, “Đầu xuân sang năm là lễ tuyển phi . Bất quá ba bốn tháng , huynh gấp cái gì.”



“Ai kêu Hoàng nhi của ta tốt như vậy. Còn có hổ lang vờn quanh bốn phía, ta như thế nào yên tâm.” Quân Khuynh Vũ đem cằm tựa vào vai Lạc Khuynh Hoàng, có chút tính trẻ con nói.



Đừng tưởng rằng hắn không biết có bao nhiêu người chú ý Hoàng nhi của hắn. Liễu Tư Triệt, Lăng Cảnh Lan, Âu Dương Triệt, Quân Kiền Linh, bọn họ mỗi một người ánh mình nhìn Lạc Khuynh Hoàng cũng không đơn thuần.



Nghe được Quân Khuynh Vũ nói như thế, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi giơ lên một chút tươi cười, giữa đôi mắt đẹp hiện lên sáng quắc, con ngươi lưu chuyển, lộ vẻ vô cùng tao nhã, nàng nói, “Hổ lang vờn quanh? Đáng tiếc ta không phải tiểu sơn dương mặc người xâm phạm. Nếu ta đã nhận định huynh, như vậy trừ phi huynh không cần ta, nếu không không có gì có thể ngăn cản ta gả cho huynh. Bất luận việc gì, bất luận kẻ nào, đều không được!”



“Ân.” Quân Khuynh Vũ nâng mặt Lạc Khuynh Hoàng lên, trầm thấp ừ một tiếng, bên trong đôi con ngươi đen như mực lây dính nhè nhẹ tình dục, hắn nâng lên hai má Lạc Khuynh Hoàng hai má, thâm tình hôn xuống.



Cảm giác được cảm xúc mềm mại từ môi truyền đến, thân mình Lạc Khuynh Hoàng khẽ run lên, con ngươi trong nháy mắt mở lớn, mà Quân Khuynh Vũ lại thừa dịp trong nháy mắt nàng chần chờ, đem đầu lưỡi linh hoạt tham tiến vào trong miệng của nàng.



Một cỗ cảm giác tê dại theo đáy lòng nảy lên, Lạc Khuynh Hoàng chỉ cảm thấy máu toàn thân trong nháy mắt sôi trào, nàng chưa bao giờ biết, một cái hôn có thể tốt đẹp như vậy.



Quân Khuynh Vũ hôn thật sự ôn nhu, nhưng cũng mang theo bá đạo không cho phép cự tuyệt.



Sau khi cảm thấy hôn mỹ mãn, Quân Khuynh Vũ lộ ra tươi cười vừa lòng, giống như một đứa nhỏ được ăn mật đường, hắn câu môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Hoàng.



Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ nhìn chằm chằm như vậy, ngượng ngùng đỏ bừng hai má. May mắn ánh trăng ảm đạm, nếu không nàng đã có thể ngượng chết người.



Ức chế tâm tư kinh hoàng, Lạc Khuynh Hoàng cố nhìn hắn nói, ” Săn bắn tỷ thí hôm nay còn chưa có công bố kết quả.”



Kết quả săn bắn tỷ thí. Nguyên bản Quân Vũ Thần tính ở thời điểm chấm dứt yến hội liền công bố. Nhưng Âu Dương Triệt đột ngột cầu hôn, Quân Vũ Thần liền vội vàng kết thúc yến hội, còn chưa kịp công bố kết quả tỷ thí săn bắn.



Tuy vậy kết quả này, trong lòng Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên đều rõ ràng. Vị trí thứ nhất, tất nhiên là Quân Kiền Linh không thể nghi ngờ.



“Ngày mai triều đình sẽ công bố. Nói vậy thời gian này Quân Kiền Linh nên có việc .” Quân Khuynh Vũ câu môi cười yếu ớt, bên trong con ngươi đen thẫm hàm chứa vài phần giảo hoạt xem kịch vui.



Lạc Khuynh Hoàng cũng gợi lên một chút tươi cười hàm xúc không rõ ý tứ, ngưng kết ở bên môi, mang theo vài phần hàn ý.



“Tốt lắm. Canh giờ không còn sớm . Hoàng nhi hảo hảo nghỉ ngơi. Ngày mai theo ta đi gặp Âu Dương Triệt.” Quân Khuynh Vũ đưa tay gạt gạt sợi tóc của Lạc Khuynh Hoàng, trong ánh mắt là vô vàn sủng nịch.



“Hôm nay cũng chưa có ôn tập chiêu thức.” Lạc Khuynh Hoàng giống như nhớ tới cái gì, cười nói. Mấy ngày nay, tuy rằng so với trước kia nàng bận việc rất nhiều, nhưng tập võ, cũng chưa từng buông xuống .




“Là ngươi?” Giọng nam mang theo từ tính xâm nhập vào tai Lạc Khuynh Hoàng bên trong mang theo ba phần kinh ngạc, bảy phần kinh hỉ.



Thân ảnh thon dài hữu lực đưa tay ngăn cản đường đi của Lạc Khuynh Hoàng, khiến cho Lạc Khuynh Hoàng nâng lên đôi mắt. Đập vào trong mắt là khuôn mặt tuấn dật bất phàm. Đúng là Lăng Cảnh Lan.



Lông mày Lạc Khuynh Hoàng không tự chủ nhíu lại, trầm hạ đôi mắt, nhìn Lăng Cảnh Lan. Trong mắt Lăng Cảnh Lan lộ vẻ vui sướng cùng chắc chắn. Xem ra hắn là nhận ra nàng chính là người cứu hắn ngày đó.



Ngày đó nàng cũng che mặt, hôm nay nàng cũng mang sa mạng che mặt, Lăng Cảnh Lan có tâm tìm nàng, tất nhiên nhận được nàng. Quân Khuynh Vũ đáp ứng Lăng Cảnh Lan giúp hắn tìm kiếm nữ tử kia, còn chưa kịp phái người giả mạo nàng gặp mặt Lăng Cảnh Lan, Lăng Cảnh Lan đã ngay tại nơi này gặp nàng.



Đây chẳng lẽ chính là cái gọi là thiên ý? !



Kỳ thật để Lăng Cảnh Lan biết được nàng chính là người lúc trước cứu hắn cũng không có gì trở ngại, lúc trước nàng cảm thấy phiền toái, thế nên mới thề thốt phủ nhận, nhưng không lường trước Lăng Cảnh Lan chấp nhất như thế, cũng không lường trước được sẽ gặp hắn trong tình huống lại một lần che mặt.



Mày gắt gao dồn cùng một chỗ. Nếu nàng đã thề thốt phủ nhận , giờ thật sự không có khả năng lại thừa nhận. Thật sự là phiền toái!



“Ngươi không nhận ra ta sao? Ngươi đã từng cứu ta.” Lăng Cảnh Lan thấy lông mày Lạc Khuynh Hoàng gắt gao nhíu lại, nghĩ Lạc Khuynh Hoàng không nhớ rõ hắn là ai , liền hảo tâm nhắc nhở nói.



Lạc Khuynh Hoàng tức giận liếc mắt nhìn Lăng Cảnh Lan một cái, trong thanh âm lộ ra vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Ta nhận ra. Lần đó nếu không phải ta muốn ra tay, thật sự là bị bức bách, bởi vậy ngươi không cần cảm thấy thiếu ta cái gì.”



“Nha? Thật không?” Nghe Lạc Khuynh Hoàng thừa nhận, thần sắc Lăng Cảnh Lan rõ ràng hòa hoãn xuống. Hắn vì tìm kiếm Lạc Khuynh Hoàng đã tiêu phí không ít tâm lực, sợ lại nhận sai người, may mắn không có lại nhận sai, nếu ông trời để cho bọn họ gặp nhau một lần nữa, hắn tất nhiên sẽ không để Lạc Khuynh Hoàng rời đi.



Nhìn con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng lộ ra bên ngoài khăn che mặt. Lăng Cảnh Lan chỉ cảm thấy đôi mắt kia thâm trầm giống như có một cỗ lực lượng vô hình, khiến hắn thật sâu bị hấp dẫn. Nhưng loại cảm giác này, giống hệt như thời điểm đối mặt với Lạc Khuynh Hoàng



Không khỏi sinh ra hứng thú với khuôn mặt sau tấm sa mạn của Lạc Khuynh Hoàng, Lăng Cảnh Lan nhíu mày, thanh âm lạnh lùng lộ ra vài phần trêu tức, “Ngươi đã cảm thấy ta không nợ ngươi cái gì, như vậy, ta liền tính toán ngươi nợ ta . Cố ý khiến lúc ta giải độc không duyên cớ bị nhiều khổ sở như vậy?”



“Nếu không có ta, thời điểm ngươi bị đuổi giết cũng đã chết. Lúc giải độc chịu chút khổ sở, so với tánh mạng, bên nặng bên nhẹ, ta nghĩ các hạ vẫn phân biệt rõ ràng đi.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Lăng Cảnh Lan nói như thế, mày có chút nhíu lại, không chút khách khí nói.



“Thật sự là mồm miệng lanh lợi.” Lăng Cảnh Lan bị Lạc Khuynh Hoàng quở trách, cũng không tức giận, chỉ cười nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung tựa hồ kèm theo một tia hứng thú, ra tay như điện, hướng về khăn che mặt của Lạc Khuynh Hoàng đánh tới, cười nói, “Chỉ là không biết khuôn mặt sau cái khăn che mặt này cùng cái miệng lanh lợi có tương xứng hay không ?”



Lạc Khuynh Hoàng vốn đã phòng bị Lăng Cảnh Lan, lại không lường trước động tác của Lăng Cảnh Lan lại nhanh như vậy, trong mắt nàng nhanh chóng hiện lên một chút kinh ngạc, vội vàng né tránh tay Lăng Cảnh Lan, sắc mặt càng thêm trầm vài phần, âm thanh lạnh lùng nói, “Các hạ muốn bức người như thế, đây là thái độ ngươi đối với ân nhân cứu mạng?”



“Ta bất quá chỉ muốn nhìn xem bộ dáng của ân nhân cứu mạng, thực quá đáng sao?” Khóe môi Lăng Cảnh Lan ôm lấy ý cười không sao cả, chiêu thức trên tay càng phát ra sắc bén.



Võ công Lạc Khuynh Hoàng tuy rằng tiến bộ rất lớn, nhưng dù sao căn cơ còn thấp, sao có thể là đối thủ của Lăng Cảnh Lan. Nàng thấy Lăng Cảnh Lan chiêu chiêu sắc bén, giống như không thấy khuôn mặt của nàng quyết không bỏ qua, đơn giản ngừng tay, không hề ngăn cản, tùy ý Lăng Cảnh Lan xốc lên khăn che mặt của mình.



Lăng Cảnh Lan không ngờ tới Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên dừng tay, nao nao, vạch trần khăn che mặt của Lạc Khuynh Hoàng. Nhìn thấy dung mạo như họa của Lạc Khuynh Hoàng dưới khăn che mặt, Lăng Cảnh Lan cả người sửng sốt. Trong mắt hắn lưu chuyển quang mang phức tạp.



Trong con ngươi đen như mực là khiếp sợ cùng kinh diễm, ẩn ẩn còn có một cỗ vui sướng chậm rãi lưu động, càng ngày càng sáng ngời, đem toàn bộ đôi mắt đều tràn đầy vui vẻ. Hắn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi luôn luôn mím chặt khẽ gợi lên một chút tươi cười, làm như lầm bầm lầu bầu nói, “Quả thật là ngươi. Ta chỉ biết là ngươi. Ta sẽ không nhận sai!”



“Không có nhận sai thì như thế nào?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, mâu trung đã nhuốm một tầng hàn quang nhè nhẹ.



“Vì sao thề thốt phủ nhận? ! Chẳng lẽ ngươi không muốn có quan hệ với ta như vậy sao?” Lăng Cảnh Lan cảm giác được hàn ý trong mắt Lạc Khuynh Hoàng, có chút sửng sốt, nhớ tới vài lần gặp nhau lúc trước cùng Lạc Khuynh Hoàng, vui sướng vừa mới nảy lên trong lòng lại giống như bị tạt gáo nươc lạnh, truy vấn nói.



Lạc Khuynh Hoàng có chút nhíu mi. Nàng thật sự không rõ Lăng Cảnh Lan vì sao chấp nhất chuyện này không muốn buông tay. Bất đắc dĩ nâng khóe môi, trong thanh âm cũng ít đi vài phần lãnh liệt, nàng nói, “Nếu Lăng quốc thái tử muốn báo đáp ta, cũng là không phải là không thể được.”



“Phải không?” Lăng Cảnh Lan chú ý tới khẩu khí dần hòa hoãn của Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung lại lần nữa lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, nhìn Lạc Khuynh Hoàng trong mắt hàm chứa vài phần chờ đợi, giống như có thể báo đáp ân cứu mạng của Lạc Khuynh Hoàng đối với hắn có chỗ tốt gì.



Lạc Khuynh Hoàng thấy bộ dáng vui sướng của Lăng Cảnh Lan, oán thầm nói, người này không phải là đầu óc bị sao chứ, nếu không vì sao nghe thấy phải hồi báo còn cao hứng như vậy ?



“Không sai.” Trong đôi mắt màu đen của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút giảo hoạt. Nàng nguyên bản không muốn phiền toái, nhưng hiện tại nếu đã liên lụy, nàng cũng phải đòi được chõ tốt .



“Ngươi nghĩ muốn cái gì?” Vui sướng trong mắt Lăng Cảnh Lan dần dần tiêu tán, hắn cẩn thận đánh giá Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia thản nhiên. Giờ phút này, hắn, mới từ trong vui sướng khi tìm được nữ tử tâm tâm niệm niệm khôi phục lại, lấy thân phận Lăng quốc thái tử hỏi.



Lạc Khuynh Hoàng chú ý tới chuyển biến trong mắt Lăng Cảnh Lan, khóe môi tràn đầy đầy ý cười, “Ta không ngờ. Lăng quốc thái tử vẫn đau khổ tìm ta để báo đáp ân cứu mạng, ta bất quá là thành toàn tâm muốn báo ân của Lăng quốc thái tử mà thôi.”



Lăng Cảnh Lan nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, lúc này mới ý thức được hắn đã cho Lạc Khuynh Hoàng một cơ hội công phu sư tử ngoạm. Bất quá, có thể cùng nàng có chút liên hệ như vậy, ngay cả là công phu sư tử ngoạm, hắn vẫn là nguyện ý .



“Khuynh Hoàng nói không sai. Nếu ngươi đã có ân cứu mạng với ta, kia coi như là sinh tử chi giao , sau này ngươi cũng không cần khách khí, liền gọi ta Cảnh Lan đi.” Khóe môi Lăng Cảnh Lan ôm lấy ý cười khéo léo, đối Lạc Khuynh Hoàng nói.



Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng đạm mạc, đảo qua hai má Lăng Cảnh Lan, làm như bất vi sở động, đáp, “Ta vẫn gọi là Lăng công tử đi.”



Lăng Cảnh Lan biết tính tình Lạc Khuynh Hoàng, cũng không tiếp tục miễn cưỡng.



“Ta hồi phủ có một số việc, ngày khác lại cùng Lăng công tử gặp đi.”Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng lại khôi phục bình thản, thật không ngờ Lăng Cảnh Lan sau khi biết thân thế của nàng, chẳng những không cùng nàng so đo, còn tặng không nàng một điều kiện, thật sự là tái ông mất ngựa yên biết phi phúc.



Lăng Cảnh Lan cũng là nho nhã lễ độ tránh đường, câu môi nói, “Một khi đã như vậy, ta sẽ không lưu ngươi . Mới vừa rồi có nhiều mạo phạm, ngươi đừng để ý.”



“Tất nhiên sẽ không.” Lạc Khuynh Hoàng câu môi cười yếu ớt, phi thân rời đi, thanh âm từ từ phiêu tới bên tai Lăng Cảnh Lan, “Sau này còn gặp lại.”



Lăng Cảnh Lan dừng ở trên bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng , trong mắt hiện lên một chút kiên định. Lần này tới Cẩm quốc tới tham gia tỷ thí săn bắn, trừ bỏ vì Cẩm quốc hoàng đế mời, cũng là tới tìm kết minh cầu hòa với Cẩm quốc.



Nếu bàn về kết minh, tất nhiên không có gì bền chắc hơn liên hôn. Nguyên bản quan hệ thông gia của hắn đều không phải là vì chính mình, chỉ là nay, hắn quả thật đã thay đổi chủ ý.