Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 72 : Trừng phạt đến không nhận ra hình người

Ngày đăng: 22:33 22/04/20


Quần áo tơ lụa trắng thuần càng tôn thêm dáng người yểu điệu lả lướt của Lạc Khuynh Hoàng. Bên ngoài khoác áo lông hồ ly trắng , càng khiến nàng có cảm giác cao quý xinh đẹp.



“Tra thế nào rồi.” Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt, bên trong con ngươi lóe lên hàn quang sắc bén, khóe môi nhàn nhạt ý cười.



“Bẩm lâu chủ. Người biểu ca xa của Hương Lăng muốn cưới là con gái của Binh bộ thị lang Hoa Như Mi.” Nặc Nhĩ đem tin tức thu được nhất nhất nói ra cho Lạc Khuynh Hoàng.



Lạc Khuynh Hoàng có được tin, ánh mắt rất nhanh xẹt qua trên giấy, chỉ chốc lát liền đem mảnh giấy trả lại cho Nặc Nhĩ, khóe môi câu lên nụ cười như có như không.



“Tiểu thư.” Giọng nói Hương Lăng yếu ớt mang chút bi thương vang lên sau lưng Lạc Khuynh Hoàng, chẳng qua chỉ mấy ngày Hương Lăng bây giờ gầy đi không ít.



Biểu ca xa này của Hương Lăng mặt dù không nên thân, nhưng bộ dạng cũng coi là được, lạc Khuynh Hoàng đã từng thấy qua một lần, dù không phải nhân trung long phượng nhưng so với người bình thường cũng thuộc dạng khôi ngô tuấn tú, khó trách tiểu thư Binh bộ thị lang lại coi trọng một nam tử bất học vô thuật như thế.



” Ta hỏi ngươi, ngươi vẫn thích biểu ca của ngươi? Vẫn nguyện ý gả cho hắn?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, nhìn Hương lăng hỏi.



Hương Lăng sắc mặt chợt đổi, có chút trắng bệch, cắn môi, trong mắt ứa lệ, trong mơ hồ lại có tia kiên quyết, giọng nàng oán hận nói:” Hơn mười năm qua, là nô tỳ không nhận thức được! Hôm nay nô tỳ cũng nhìn thấu được thái độ làm người của hắn!”



“Tốt.” Lạc Khuynh Hoàng hài lòng nhìn Hương Lăng, người đi theo bên cạnh nàng, phải quyết đoán như thế. Đau dài chi bằng đau ngắn.



Biết rõ đối phương không phải là phu quân của mình, cũng nên giải quyết dứt khoát nhanh chóng. Ý cười càng sâu, tiếp tục nói:” Kẻ bạc tình sẽ có hậu quả thích đáng!”



“Thế nhưng vị tiểu thư kia hình như rất thích biểu ca.” Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, không khỏi lẩm bẩm nói.



Lạc Khuynh Hoàng mày nhướng một cái, câu lên nụ cười khó hiểu, nói:” Thích? Chỉ sợ nàng ta cũng bị biểu ca ngươi lừa. Đi! Chúng ta đi một chuyến đến phủ Binh bộ thị lang!”



Phủ Binh bộ thị lang.



Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn cửa Binh bộ thị lang, khóe môi là ý cười cao quý, đi tới cửa, lạnh nhạt nói:” Tiểu thư Như Mi có trong phủ không ?”



Gia đinh canh cửa liếc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt lóe lên tia ghét bỏ, ngữ khí khinh thường nói:” Mau tránh ra! Tiểu thư nhà chúng ta há có thể cho người xấu xí như ngươi gặp mặt?!”



“Ngươi nói cái gì!” Hương Lăng nghe thấy gia đính nói như thế với Lạc Khuynh Hoàng không khỏi tức giận hô lên, một bên lại lo lắng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tuy rằng biết bộ dạng xấu nữ này là giả thế nhưng dung mạo dù sao cũng là thứ nữ tử để ý nhất, bị người không kiêng nể gì mắng mình xấu nữ, tâm trạng nhất định không dễ chịu.



Lạc Khuynh Hoàng cũng không có phản ứng gì, tay ngăn Hương Lăng lại, ánh mắt không chút tình cảm nhìn tên gia đinh, giọng có vài phần lạnh lùng nói:” Trả lời ngay vấn đề của ta. Bằng không ngươi sẽ vì lời nói vừa rồi của ngươi mà trả giá lớn!”



Gia đinh hơi sửng sốt, có chút sợ hãi nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Rõ ràng là một xấu nữ vô cùng xấu xí, nhưng là nhìn ánh mắt của nàng phát ra hào quang tựa như ngàn vì sao trên trời, mà giờ khắc này đôi mắt xinh đẹp hiện lên hàn quang, cái loại khí thế cao cao tại thượng thế này là lần đầu tiên hắn thấy được.



“Tiểu thư nhà ta hỏi ngươi sao không nói!” Hương Lăng thấy bộ dáng sững sờ của tên gia đinh, không khỏi nhắc nhở.



Gia đinh kia bây giờ mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Lạc Khuynh Hoàng đánh giá. Mới vừa rồi thấy vết sẹo đáng sợ của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ cảm thấy xấu xí không chịu nổi, nhưng bây giờ nhìn kỹ nếu như không có mấy vết sẹo trên mặt, Lạc Khuynh Hoàng là một nữ tử xinh đẹp động lòng người.



Trong đầu không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra gần đây, đệ nhất mỹ nhân Cẩm Quốc Lạc Khuynh Hoàng bị hủy dung. Lời đồn nói Lạc Khuynh Hoàng không chỉ có dung mạo tuyệt sắc mà còn có một thân khí độ bất phàm, nữ tử bình thường khó mà so sánh được. Nữ tử trước mắt cao cao tại thượng như thế, chớ không phải là Khuynh Hoàng quận chúa?!



“Ngươi. Ngươi là ai?” Gia đinh nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mang theo vài phần nghi hoặc cùng khiếp sợ hỏi.



Lạc Khuynh Hoàng thấy gia đinh nghi hoặc, ánh mắt lại sợ hãi, không khỏi mỉm cười, gia đinh trong phủ này cũng không phải đần độn, nhìn một chút đã đoán được thân phận nàng.



Lạc Khuynh Hoàng như trước đứng yên, bởi vì đang cười mà cả người thoạt nhìn nhu hòa không ít, thế nhưng khí thế vẫn cao cao không thể với tới.



Gia đinh thấy Lạc Khuynh Hoàng không trả lời, nuốt nước miếng, mắt buông xuống đáp:” Tiểu thư ở trong phủ, cô nương muốn vào?”



Cái vẻ khinh thường chán ghét ban đầu trở nên cung kính. Tuy rằng không thể xác định hoàn toàn thân phận Lạc Khuynh Hoàng, thế nhưng nhìn khí thế trên người cùng ánh mắt nàng, làm cho gia đinh không còn dám khinh thị nàng, thậm trí bất tri bất giác thay đổi ngữ khí tôn kính.



“Ừ.” Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng đáp.” ngươi đi thông truyền một tiếng nói Lạc Khuynh Hoàng phủ Đại tướng quân muốn gặp tiểu thư Như Mi.”



May là có chuẩn bị, gia đinh nghe Lạc Khuynh Hoàng nói tên vẫn là trợn to hai mắt. Cuối cùng thật là đệ nhất mỹ nhân Cẩm Quốc Lạc Khuynh Hoàng. Khí thế cùng khí chất cao quý ấy tất nhiên những nữ tử khác không thể nào bắt chước được, thế nhưng một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tại sao lại biến thành bộ dáng hôm nay?!



Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc cùng đồng tình của tên gia đinh, Lạc Khuynh Hoàng cũng chỉ hở hững nhìn phía trước, tựa như cái gì cũng đều ko thấy.



Sau khi gia đinh thông truyền, liền dẫn Lạc Khuynh Hoàng đến viện của Hoa Như Mi.



Viện cũng không tính là lớn, bố trí đương nhiên kém so với Đại tướng quân phủ. Trong viện có trồng một gốc tùng bách, ngay đến mùa đông vẫn như trước xanh tươi, làm cho trong viện thêm vài phần sức sống.



Lạc Khuynh Hoàng từ trong viện đi đến cửa khuê phòng Hoa Như Mi, Hoa Như Mi đã đứng trước cửa chờ nàng. Theo đạo lý, thân phận nàng so với Hoa Như Mi cao hơn, nàng ta ở chỗ này chờ nàng cũng là phù hợp cấp bậc lễ nghi.



Lạc Khuynh Hoàng cách Hoa Như Mi vài bước liền dừng lại, ngước nhìn nữ tử trước mặt. Yến hội lần trước, Hoa Như Mi cũng có tham gia. Dung mạo đoan chính, nhưng cũng không thể nói là đẹp, cùng Hương Lăng so sánh cũng không hơn kém bao nhiêu.



Môt thân váy dài tím nhạt, bên ngoài khoác áo lông hồng, cả người đầy khí chất dịu dàng. Lạc Khuynh Hoàng lướt qua bả vai nàng nhìn vào bày biện trong khuê phòng nàng, mặc dù không thể gọi là quý giá đẹp đẽ, nhưng cũng có vài phần lịch sự tao nhã.


Nghĩ tới đây, trên mặt Quân Ngọc hiện lên sát ý nhìn Lạc Khuynh Quốc, nụ cười rét lạnh trên môi, ngón tay không chút lưu tình đặt lên cổ Lạc Khuynh Quốc.



Lạc Khuynh Quốc bị Quân Ngọc siết cổ, sắc mặt đỏ bừng, khàn giọng nói:” Cửu…Cửu hoàng tử…Ngươi…Người mau buông tay ra…”



“Chờ ngươi chết, bản điện tự nhiên sẽ buông tay!” Quân Ngọc trên tay càng thêm sức, Lạc Khuynh Quốc không ngừng giãy dụa, cuối cùng mắt trợn trắng, tắt thở.



Quân Ngọc thấy Lạc Khuynh Quốc tắt thở, lợi dụng bốn bề vắng lặng, lặng lẽ rời khỏi. Hôm nay, tới đây gặp Lạc Khuynh Quốc, vốn chỉ có duy một người biết, đó chính người vừa nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng, chắc hẳn Lạc Khuynh Hoàng sẽ không vạch trần hắn.



Lạc Khuynh Hoàng và Hương Lăng ngồi sát vách, lắng tai nghe, quan sát từ khe hở Lạc Khuynh Hoàng thấy bóng lưng Quân Ngọc vội vã rời đi, khóe môi giương lên nụ cười.



Nàng kêu Hương Lăng trở về phủ Tướng quân, lệnh cho Thanh Long đem thi thể Lạc Khuynh Quốc chuyển đến phòng chữ thiên. Còn mình thì ở phòng cách vách, thong thả uống trà.



Thời điểm mặt trời ngã về tây, Lạc Khuynh Hoàng mới chờ được Binh bộ thị lang Hoa Chính đến.



Thấy Hoa Chính đẩy cửa phòng chữ thiên, Lạc Khuynh Hoàng lập tức ra hiệu Thanh Long lệnh cho tiểu nhị đẩy cửa vào, mà chính nàng cũng giả vờ vừa vào cửa.



Lúc này, trên mặt Hoa Chính vô cùng khiếp đảm, trông thấy Lạc Khuynh Hoàng và tiểu nhị đến, vội vàng chỉ vào thi thể Lạc Khuynh Quốc, lắp bắp nói:” Khuynh Hoàng quận chúa…đây…đây…”



“Đại tỷ?!” Lạc Khuynh Hoàng thấy thi thể Lạc Khuynh Quốc, làm ra bộ dạng hoảng sợ, chỉ vào Hoa Chính muốn nói lại thôi, tiếp theo nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, phân phó tiểu nhị:” Ngươi xuống trước. Nhớ kỹ, không nhìn thấy gì cả!”



“Dạ. Tiểu nhân biết!”



Lạc Khuynh Hoàng tiêu sái đi vào, đem cửa đóng lại, ngước mắt nhìn Binh bộ thị lang, trong con ngươi sâu thẳm chợt lóe ánh quang, đáy mắt che đi tia giảo hoạt.



“Hoa đại nhân có cân nhắc?” Lạc Khuynh Hoàng không để ý đến chuyện Hoa Chính đang quan sát mình, đi thẳng đến ghế bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống, lười biếng nhìn Hoa Chính.



Hoa Chính còn chưa hồi phục lại vẻ khiếp sợ khi nhìn thấy thi thể Lạc Khuynh Quốc, nghi hoặc không xác định, nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng đặt câu hỏi, do dự nói:” Khuynh Hoàng quận chúa tại sao lại giúp hạ quan?”



“Tất nhiên là cần Hoa đại nhân ra sức. Ta giúp ngươi ngồi trên vị trí Binh bộ thượng thư. Ngươi thay ta cống hiến sức lực.” Lạc Khuynh Hoàng đem ấm trà trên bàn cầm lên, rót vào ly giao cho Hoa Chính, ngữ khí mang vài phần sâu hiểm khó dò:” Hoa đại nhân có thể cự tuyệt. Chẳng qua chức Binh bộ thị lang và Binh bộ thượng thư tuy là chỉ thấp một bậc, nhưng trong đó hơn kém bao nhiêu, Hoa đại nhân hẳn là rõ ràng, cơ hội tốt như thế không nên bỏ qua.”



“Hạ quan biết rõ. Thế nhưng…” Hoa Chính nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, có chút động tâm, thế nhưng hắn trời sinh nhát gan, có chút do dự.



Lạc Khuynh Hoàng đối với tính tình Hoa Chinh cực kỳ rõ, bởi thế nàng mới lợi dụng cái chết của Lạc Khuynh Quốc tạo thành liều thuốc mạnh. Vốn nghĩ thuyết phục Hoa Chính cần phí chút tâm tư, hôm nay có liều thuốc mạnh này, quả thật tiết kiệm không ít tay chân.



“Hoa đại nhân có thể chậm rãi suy nghĩ.” Lạc Khuynh Hoàng bộ dạng tự tin, dường như lơ đãng liếc đến thi thể Lạc Khuynh Quốc, có chút do dự nói:” Chẳng qua chuyện đại tỷ ta chết…Nếu như Hoa đại nhân nguyện ý nghe lời ta, chúng ta đương nhiên đứng chung một thuyền, chắc chắn sẽ không truy cứu, nhưng nếu Hoa đại nhân không muốn đi theo ta, ta mặc dù cùng đại tỷ không thân thiết, nhưng cái công đạo này cũng phải đòi!”



Hoa Chính ở quan trường nhiều năm, cũng là người thông minh, lúc này cũng đã hiểu, hắn chỉ vào Lạc Khuynh Hoàng, tức giận nói:” Khuynh Hoàng quận chúa, người hãm hại hạ quan!”



“Hãm hại ngươi?! Lạc Khuynh Hoàng giống như không để ý lời Hoa Chính nói, chỉ mỉm cười:” Dù vậy thì đã sao? Thứ mọi người nhìn là thi thể đại tỷ và đại nhân xuất hiện cùng một nơi.”



Hoa Chính nghe thấy lời Khuynh Hoàng nói, sắc mặt chợt biến, trầm mặc hồi lâu mới đối với Lạc Khuynh Hoàng nói:” Khuynh Hoàng quận chúa đúng là hảo mưu lược, hạ quan tâm phục khẩu phục.”



“Nói như vậy, đại nhân nguyện ý hợp tác cùng Khuynh Hoàng?” lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, nghe lời Hoa Chính nói cũng không ngạc nhiên, sóng dậy không sợ hãi hỏi.



Hoa Chính gật đầu, nói:” Hạ quan nguyện ý vì Khuynh Hoàng quận chúa cống hiến hết mình.”



“Tốt. Vậy đại nhân cứ về phủ trước, chờ làm Binh bộ thượng thư đi.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Hoa Chính nói thế, miễn cưỡng đứng lên, hạ lệnh trục khách.



Hoa Chính theo lời rời khỏi. Hoa Chính vừa đi, Quân Khuynh Vũ hồng y như lửa xuất hiện trước Lạc.



“Huynh đến rồi.” Lạc Khuynh Hoàng ngước mặt lên nhìn Quân Khuynh Vũ, nở nụ cười thật lòng.



Quân Khuynh Vũ đưa tay sờ sờ mũi Lạc Khuynh Hoàng, cưng chiều nói:” Phiền nàng vì ta tính toán nhiều thế.”



Lạc Khuynh Hoàng cười lắc đầu:” Vì huynh, ta nguyện ý. Binh bộ thượng thư bây giờ là người Quân KIền Linh, đương nhiên phải thừa dịp quan hệ bọn họ hiện nay bất ổn mà ra tay trước.”



“Ta đã bố trí xong. Hắn rất nhanh sẽ bị cách chức, chỉ không nghĩ tới Hoàng nhi đã thay ta chọn người xong hết thảy.” Quân Khuynh Vũ khóe môi tràn đầy tươi cười một bộ thần giao cách cảm.



Hai người nhìn nhau cười, bộ dạng hồ ly giảo hoạt.



“Quân Kiên Linh gần đây sợ là không rảnh rỗi quan tâm những thứ này.” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, trong mắt gian xảo.



Quân Khuynh Vũ đưa tay ôm lấy Lạc khuynh Hoàng, ánh mắt liếc qua chạm đến thi thể Lạc Khuynh Quốc, chán ghét cau mày nói:” Huynh đệ ta mặc dù không đông nhưng cũng là hoàng tử. Mấy người liên thủ đối phó Quân Kiền Linh, chung quy cũng đủ cho hắn phiền chết.”



“Ừ, chúng ta đi thôi!” Lạc Khuynh Hoàng chú ý tới vẻ mặt chán ghét của Quân Khuynh Vũ. liếc nhìn thi thể Lạc Khuynh Quốc, nhàn nhạt nói.



Quân Khuynh Vũ sau khi nghe xong liền kéo Lạc Khuynh Hoàng rời khỏi, đi phân phó Thanh Long đem thi thể xử lý sạch sẽ. Lạc Khuynh Quốc bây giờ đã không người quan tâm, chỉ sợ cho dù chết đi, Lạc Nguyên cũng không hỏi tới.