Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 73 : Mưu tính, chế ngạo thứ muội
Ngày đăng: 22:33 22/04/20
Đúng như Lạc Khuynh Hoàng sở liệu. Sau khi Lạc Nguyên biết tin Lạc Khuynh Quốc mất tích, cũng không có bao nhiêu phản ứng. Chỉ hình thức phái người đi ra ngoài tìm kiếm mà thôi.
Thời tiết cuối đông, cảnh vật phá lệ xơ xác tiêu điều, trên bầu trời bông tuyết rơi xuống, bay lả tả , thoạt nhìn xinh đẹp cực kỳ. Lạc Khuynh Hoàng ngồi ở trong phòng uống trà, nhìn bông tuyết bay là tả ngoài cửa sổ, khóe môi ôm lấy cười nhạt ý.
“Tuyết lại rơi.” Quân Khuynh Vũ hôm nay mặc một kiện áo choàng màu trắng, cổ tay áo thêu chỉ bạc, toàn thân cao thấp không có một vật trang sức, thân hình cao to đứng ở trong đình viện, bông tuyết bay xuống trên vai hắn, phụ trợ cho hắn càng giống như thần tiên .
Lạc Khuynh Hoàng ngồi ở trong phòng, nhìn Quân Khuynh Vũ một thân áo trắng, suy nghĩ không khỏi mơ hồ đến một năm trước. Thời điểm kia, Quân Khuynh Vũ vẫn là thân phận Lưu Cảnh công tử , trên mặt hắn còn đeo mặt nạ màu bạc, đứng ở trong tuyết như vậy, bóng dáng hắn đập vào trong mắt nàng tựa như một vị thần đang tỏa ánh hào quang.
Nàng đứng dậy, từ phòng trong đi ra ngoài, đi tới bên người Quân Khuynh Vũ, cùng hắn đứng dưới bầu trời đầy tuyết bay lả tả, Quân Khuynh Vũ đưa tay cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, mang theo vài phần oán trách nói, “Tại sao lại không dùng nội lực? Xem tay ngươi lạnh băng , mau vào phòng đi thôi, đừng để bị bệnh!”
“Có áo khoác lông cừu rồi, ta không lạnh.” Lạc Khuynh Hoàng từ Quân Khuynh Vũ nắm tay nàng, cảm giác được từ tay Quân Khuynh Vũ truyền đến nội lực, khóe môi tràn đầy vẻ tươi cười, mang theo vài phần giảo hoạt nói, “Còn nhớ người nào đó từng để cho ta không có cừu y đứng ở đầu gió đâu.”
“Hoàng nhi thật đúng là mang thù đâu!” Quân Khuynh Vũ đưa tay nhu nhu mũi Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt đào hoa hẹp dài lưu chuyển sóng mắt, lóe ra quang mang động lòng người, ánh mắt có chút mê ly, tựa hồ nhớ lại chuyện tình lúc trước.
Thời điểm kia, hắn cố ý thử Lạc Khuynh Hoàng, muốn nhìn bộ dáng Lạc Khuynh Hoàng mở miệng cầu xin hắn, ai biết tính tình Lạc Khuynh Hoàng quật cường như vậy, lại đứng ở đầu gió nửa ngày, đến khi đông lạnh xanh cả mặt. Vừa nghĩ đến bộ dáng kia của Lạc Khuynh Hoàng, hắn liền hối hận lại đau lòng.
Có lẽ cũng tại thời điểm kia, thân ảnh tiêm nhược lại quật cường của Lạc Khuynh Hoàng cũng đã khắc vào trong lòng hắn đi.
“Ta quả thật mang thù.” Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng có chút ám ám, tiếp theo lại lóe ra hào quang, trên khóe môi cũng gợi lên ý cười, “Bất quá chuyện trả thù không thể thiếu. Sau lại huynh phải dùng nội lực thay ta sưởi ấm? Nếu không phải ngày ấy ta bị đông lạnh, sau này thời điểm tập võ cũng sẽ không tìm được địa phương ấm áp như Hoa Đào Sơn a.”
“Nói cũng đúng.” Khóe môi Quân Khuynh Vũ khẽ cong, kéo tay Lạc Khuynh Hoàng hướng về bên ngoài sân, vừa đi vừa nói, “Lại nói tiếp chúng ta cũng thật lâu chưa đi Hoa Đào sơn .”
Từ sau khi võ công của Lạc Khuynh Hoàng có chút thành tựu, vốn không tiếp tục đến Hoa Đào sơn tập võ. Ngày thường, hai người cũng là chơi cờ ngâm thi, nhàn rỗi thì luận bàn một chút chiêu thức. Lạc Khuynh Hoàng tập võ thiên phú vô cùng tốt, tuy rằng nội lực còn thấp, nhưng chiêu thức võ công cũng được cho là nhất lưu .
“Huynh hôm nay mặc trang phục của Lưu Cảnh công tử, nếu bị người khác nhìn thấy chúng ta như vậy, sợ là không tốt.” Lạc Khuynh Hoàng tại thời điểm Quân Khuynh Vũ đi tới cửa, mở miệng nói.
Quân Khuynh Vũ cúi đầu nhìn trang phục bản thân, khóe môi gợi lên một chút ý cười xấu xa, “Ân, quả thật không tốt. Bất quá, chúng ta như vậy, là quan hệ nào?”
Lạc Khuynh Hoàng tất nhiên là không dự đoán được Quân Khuynh Vũ lại hỏi ra vấn đề vô lại như vậy, cúi mắt gắt gao nhìn tay hai người nắm cùng một chỗ, lại nâng mắt nhìn nhìn Quân Khuynh Vũ, nói, “Biết rõ còn cố hỏi!”
Quân Khuynh Vũ nhìn thấy trên gương mặt nõn nà của Lạc Khuynh Hoàng hiện ra đỏ ửng, càng phụ trợ làn da trắng nõn vô cùng, chỉ cảm thấy trong lòng vừa động, dùng nội lực đưa tay kéo Lạc Khuynh Hoàng lại gần, liền cúi người hôn xuống.
Lạc Khuynh Hoàng không phòng bị Quân Khuynh Vũ đột nhiên dùng lực, cả người liền ngã vào trong lòng Quân Khuynh Vũ, còn không kịp phản ứng lại, trên môi liền truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, nàng kinh ngạc nháy mắt, lưỡi Quân Khuynh Vũ đã linh hoạt tham tiến vào trong miệng của nàng.
Bông tuyết vẫn bay bay , nhưng nhiệt độ cơ thể Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng đang gắt gao ôm hôn đang chậm rãi tăng lên.
Lạc Khuynh Hoàng chỉ cảm thấy tay Quân Khuynh Vũ ôm nàng giống như một khối bàn ủi dán trên lưng của nàng, nhiệt độ cơ thể nóng rực cách quần áo vẫn có thể đủ truyền đến thân thể của nàng.
Đợi cho Quân Khuynh Vũ hôn cảm thấy mỹ mãn buông tay, mặt Lạc Khuynh Hoàng lại hồng nhuận vài phần, ánh mắt còn mang theo mấy phần mê ly, nhìn Quân Khuynh Vũ, ý cười trên môi Quân Khuynh Vũ càng phát ra tà mị, câu môi nói, “Bị người nhìn thấy như vậy, mới tính không tốt.”
Lạc Khuynh Hoàng đưa tay hung hăng nhéo cánh tay Quân Khuynh Vũ một cái. Quân Khuynh Vũ không đề phòng Lạc Khuynh Hoàng, bị Lạc Khuynh Hoàng nhéo cả người đều nhảy dựng lên, một bên hô đau, “Hoàng nhi, nàng đây là mưu sát chồng a!”
“Ta còn chưa có gả đâu!” Lạc Khuynh Hoàng không chút khách khí nhíu mày, vừa lòng nhìn bộ dáng giơ chân của Quân Khuynh Vũ.
“Khuynh Hoàng đang cùng ai nói chuyện vậy?” Thanh âm ôn hòa sang sảng của Lạc Vân Chỉ đột nhiên vang lên, đánh gãy đùa vui của Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ, hai người nghe được thanh âm của Lạc Vân Chỉ , thần sắc đều hơi đổi.
Lạc Vân Chỉ cùng Lạc Khuynh Hoàng xưa nay thân thiết. Trừ bỏ lúc vào khuê phòng thì gõ cửa, còn vào sân viện của Lạc Khuynh Hoàng đều không cần thông báo , bởi vậy hắn liền trực tiếp đi vào, liền thấy được Quân Khuynh Vũ đang đùa giỡ cùng Lạc Khuynh Hoàng.
Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng lộ vẻ tươi cười, bên trong con ngươi đen như mực cũng lây dính nhè nhẹ ý cười, hắn đã thật lâu không có nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng cười đến vui vẻ như thế . Ánh mắt từ ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng nhìn về phía Quân Khuynh Vũ, cẩm bào màu trắng, trong tay cầmngọc phiến.
“Khuynh Thành câu hồn phiến!” Cùng lúc Lạc Vân Chỉ nhìn thấy ngọc phiến trên tay Quân Khuynh Vũ cũng đồng thời thốt ra.
Khuynh Thành câu hồn phiến cùng danh hào của Lưu Cảnh công tử, Lạc Vân Chỉ cũng không xa lạ. Lưu Cảnh công tử chính là cao thủ đệ nhất giang hồ, thiên hạ đệ nhất công tử, thế lực Lưu Tô các trải rộng tam quốc, có thể nói thế lực khả địch quốc. Nhưng là, Lạc Khuynh Hoàng làm sao có thể nhận thức Lưu Cảnh công tử, hơn nữa bộ dáng còn vô cùng thân mật với Lưu Cảnh công tử? !
“Vân Chỉ hảo ánh mắt a.” Quân Khuynh Vũ nghe thấy lời nói của Lạc Vân Chỉ, lưng đang đưa về phía Lạc Vân Chỉ chậm rãi quay lại, ánh mắt giống như hắc diệu thạch thẳng tắp nhìn về phía Lạc Vân Chỉ, thần sắc bình thản tự nhiên.
Lạc Vân Chỉ ngạc nhiên nhảy dựng, vạn phần kinh ngạc chỉ vào Quân Khuynh Vũ, cơ hồ không thể khống chế được thanh âm của mình, mang theo kinh ngạc cùng sợ hãi hô, “Thất hoàng tử? ! Ngươi. . . Ngươi. . .”
“Khuynh Vũ bất tài. Đúng là Lưu Cảnh công tử.” Quân Khuynh Vũ thấy việc Lạc Vân Chỉ kinh ngạc cũng không ngoài ý muốn, hơn nữa tất cả mọi người sợ là đều không thể tin, Quân Khuynh Vũ luôn bất cần đời lại là Lưu Cảnh công tử lạnh lùng xuất trần đi.
Lưu Tô các là bí mật lớn nhất của hắn. Tất nhiên là càng ít người biết càng tốt. Trừ bỏ Lưu Tô các tứ đại hộ pháp cùng với Lạc Khuynh Hoàng, hắn không nói cho người nào khác. Nguyên bản hắn cũng không định nói cho Lạc Vân Chỉ , nhưng nếu bị Lạc Vân Chỉ thấy được, hắn cũng sẽ không cố ý gạt Lạc Vân Chỉ.
Cặp chân mày xinh đẹp khẽ cau, Lạc Khuynh Hoàng không kiên nhẫn nói: “Công phu thay đổi sắc mặt của nhị hoàng tử còn tốt hơn nô tài.”
Quân Kiền Linh bị Lạc Khuynh Hoàng chế giễu như thế, trong lòng cực kì khó chịu, thế nhưng nhớ tới câu nói vừa rồi của Lạc Khuynh Hoàng, nghĩ tới đã sợ hãi, hắn mặc dù có thể ngăn cản Lạc Khuynh Hoàng lấy máu nhận thân, nếu như thật sự khiến Lạc Khuynh Hoàng ra tay, hắn chỉ còn giết Lạc Khuynh Thành cởi bỏ hiềm nghi. Nhưng là làm như vậy, hắn và Lạc Nguyên quan hệ hợp tác trong lúc đó, sẽ không thể bền vững như thế.
“Nhị hoàng tử không cần lo lắng. Đối với chuyện nhị hoàng tử phái người đến giám thị Lạc Nguyên hay là Lạc Nguyên sắp đặt người bên cạnh nhị hoàng tử, Khuynh Hoàng không quan tâm tới. Về phần thủ đoạn của các người ra sao ta cũng không hứng thú. Ngươi chỉ cần nói cho vị cô nương Nhược Lan kia, vô sự đừng tới chọc ta, nếu không thì đừng hối hận!” Lạc Khuynh Hoàng đưa lưng về phía Quân Kiền Linh, bóng lưng càng thêm lạnh nhạt, không đợi Quân Kiền Linh trả lời, liền bước vào phòng, thuận tay đóng lại cửa phòng.
Quân Kiền Linh nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, vài lần thay đổi sắc mặt. Lạc Khuynh Thành thật ra là quân cờ hắn an bài bên cạnh Lạc Nguyên để giám thị. Đó cũng là nguyên nhân hắn kiên trì muốn Lạc Khuynh Thành trở lại phủ Đại tướng quân.
Chính là câu nói của Lạc Khuynh Hoàng đã nhắc nhở hắn. Hắn coi Lạc Khuynh Thành là quân cờ giám thị Lạc Nguyên, có thể Lạc Nguyên cũng coi Lạc Khuynh Thành là người giám thị hắn? Xem ra hắn cũng phải đề phòng Lạc Khuynh Thành. Chỉ có điều, Lạc Khuynh Hoàng nếu đã đáp ứng hắn không vạch trần thân phận Lạc Khuynh Thành, hắn cũng không có gì để lo lắng.
Sâu sắc nhìn cửa phòng. Quân Kiền Linh phân không rõ trong lòng là hận hay là yêu. Chắp tay rời đi, không hề quay đầu nhìn lại.
Lạc Khuynh Hoàng vào phòng liền khoan thai ngồi xuống, nụ cười giảo hoạt trên mặt vẫn còn. Nàng nói ra câu kia đương nhiên không phải vì muốn nhắc nhở Quân Kiền Linh mà là muốn gợi lên lòng nghi ngờ trong bọn họ. Nàng biết rõ Lạc Khuynh Thành, mặc dù cực kì độc ác nhưng đối với Quân Kiền Linh cũng là một mảnh chân tình, nhất quyết sẽ không vì Lạc Nguyên mà phản bội Quân Kiền Linh.
“Hoàng nhi vừa rồi thật thẳng thắng.” Không biết từ khi nào, Quân Khuynh Vũ từ sau bình phong bước ra, thong thả ngồi đối diện Lạc Khuynh Hoàng, uống trà.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, từ chối cho ý kiến. Từ trước đến nay, nàng đối với người nàng chán ghét luôn không hòa nhã.
Ngày hôm sau, Lạc Khuynh Thành lợi dụng thân phận nghĩa nữ Đại tướng quân quay lại phủ Đại tướng quân, Quân Kiền Linh đưa nàng tới sau đó liền rời khỏi. Có điều Quân Kiền Linh hiển nhiên không nói cho Lạc Khuynh Thành lời Lạc Khuynh Hoàng gửi nàng, bởi vậy sau buổi chiều liền tìm tới sân của Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc khuynh Hoàng đang cùng Quân Khuynh Vũ ngồi trong phòng đánh cờ, uống trà. Quân Khuynh Vũ vận một thân y phục đỏ như lửa, một bộ dáng thất hoàng tử bất cần đời.
Lạc Khuynh Thành lấy cớ muốn bái kiến nghĩa tỷ Lạc Khuynh Hoàng, quen thuộc đi tới sân viện nàng đã ở rất lâu trước kia.
Thời điểm nhìn thấy mặt Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Thành tỏ vẻ sợ hãi kêu một tiếng, trong mắt tràn đầy hoảng hốt, Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên quét mắt nhìn Lạc Khuynh Thành, lâu không gặp Lạc Khuynh Thành, công phu diễn trò cũng không có gì mới mẻ, khóe môi dửng dưng gợi lên ý cười, nói: “Nhược Lan tiểu thư tới đây làm gì?”
Nếu nàng ta muốn diễn trò, nàng liền bồi nàng ta diễn, sao có thể gây trở ngại đây?!
Lạc Khuynh Thành nhìn Lạc Khuynh Hoàng, làm như sợ hãi, rụt rè nói: “Nhược Lan nghĩ bái kiến tỷ tỷ, không biết khuôn mặt tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn đến ánh mắt lóe lên châm chọc của Lạc Khuynh Thành, trong lòng Lạc khuynh Hoàng lướt qua tia cười lạnh. Lạc Khuynh Thành đây là muốn kích thích nàng sao?!
“Không may bị bỏng thôi.” Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng vẫn thản nhiên như trước, dường như chưa từng vì chuyện đó mà sống dở chết dở, làm Lạc Khuynh Thành giận đến mặt trắng bệch.
Lạc Khuynh Thành thấy kích thích không được Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi chuyển mắt sáng Quân Khuynh Vũ, vẻ mặt tươi cười kiều mị, chỉ vào Lạc Khuynh Hoàng không may “Hủy dung”, yêu kiều cười hỏi: “Nghe tiếng…đã lâu, Khuynh Hoàng tỷ tỷ chính là đệ nhất mỹ nhân Cẩm Quốc, thất điện hạ thấy, ta và tỷ tỷ người nào xinh đẹp hơn?”
Mí mắt Quân Khuynh Vũ khẽ nhướng, từ chối cho ý kiến.
Lạc Khuynh Thành tức thì làm bộ dạng đáng thương, tiếp tục hỏi: “Thất điện hạ vì sao không trả lời?”
Trên mặt bộ dạng đáng thương nhưng trong lòng lại oán độc. Dung mạo Lạc Khuynh Hoàng trước đây đương nhiên hơn nàng rất nhiều, nhưng bây giờ dung mạo nàng ta đã bị hủy, dĩ nhiên kém xa nàng! Nàng muốn chính tai Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy nam nhân yêu thích nói nàng bộ dạng xấu xí, khiến Lạc Khuynh Hoàng tan nát cõi lòng!
Quân Khuynh Vũ nghe xong lời của Lạc Khuynh Thành, sờ sờ cằm, lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh, câu môi nói: “Bản điện hạ chính là thấy rằng người không cùng cấp bậc, không có cách nào để so sánh thôi.”
Ánh mắt Lạc Khuynh Thành hiện lên nụ cười đắc ý, lại ra vẻ dịu dàng: “Điện hạ nói thế, tỷ tỷ nhất định sẽ bị thương tâm.”
Nàng vốn tưởng Quân Khuynh Vũ sẽ nói quanh co có lệ. Nhưng không nghĩ tới Quân Khuynh Vũ dứt khoát nói Lạc Khuynh Hoàng xấu như thế, căn bản không có khả năng đánh đồng với nàng. Trong lòng không khỏi hiện lên một trận sảng khoái.
Hoa đào trong mắt Quân Khuynh Vũ đảo quanh, lười biếng đáp: “Bản điện hạ cũng không nguyện ý đả thương người như vậy. Nhưng mà ngươi, thật sự không xứng cùng Hoàng nhi đánh đồng!”
Lạc Khuynh Thành vốn đang dương dương tự đắc, sắc mặt tức thì đại biến, tức giận đan xen xấu hổ. Cắn môi nhìn Quân Khuynh Vũ, trong khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn không thể nói nên lời. Lạc Khuynh Hoàng hời hợt nở nụ cười trên khóe môi. Lạc Khuynh Thành, ngươi quả thật cho rằng mỗi nam nhân đều nông cạn như vậy?!
“Ha ha, thất điên hạ quả thật đối với tỷ tỷ một mảnh tình thâm. Nhược Lan cực kỳ hâm mộ mà.” Lạc Khuynh Thành rất nhanh che dấu vẻ mặt oán độc, lộ ra bộ dáng dịu dàng quan tâm, nhu nhược nói.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, câu môi cười nói: “Nhược Lan tiểu thư ý tứ đây là muốn nói tình cảm của nhị hoàng tử đối với ngươi không sâu đậm? Lời này nếu bị nhị hoàng tử nghe thấy, chỉ sợ không tốt.”
Lạc Khuynh Thanh nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, sắc mặt khẽ biến, thật vất vả cường điệu nở nụ cười, nói: “Nhược Lan không phải là ý tứ này. Nhược Lan chỉ là hâm mộ tình cảm sâu đậm của hai người thôi. Hai người cứ tiếp tục đánh cờ đi, Nhược Lan không quấy rầy.”
Nhìn bóng lưng Lạc Khuynh Thành nhẹ nhàng lướt đi, Lạc Khuynh Hoàng gợi lên tươi cười thâm sâu khó lường. Nếu Lạc Khuynh Thành đã dám can đảm đến trêu chọc nàng, đơn giản không phải bị một chút nhục nhã như vậy. Chỉ là nói lại, Quân Khuynh Vũ người này, quả nhiên cực kì phúc hắc!