Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 81 : Chuyện tốt thành đôi

Ngày đăng: 22:34 22/04/20


Thời gian bảy ngày chẳng mấy chốc đã trôi qua. Không khí đầu xuân tràn ngập khắp đế đô.



Trong sân, cây cối đâm chồi nảy lộc, điểm xuyến thêm sắc màu sức sống cho toàn bộ sân viện. Ngay đến bộ bàn ghế đã lạnh lẽo dường như cũng lây dính không khí mùa xuân ấy.



Lạc Khuynh Hoàng đứng trong phòng, miệng cười dịu dàng ấm áp như nắng xuân. Nàng khoác trên người y sam đỏ tươi, phù trợ cho cả người nàng càng thêm tiên diễm linh động.



“Tiểu thư, cỗ kiệu đến rồi.” Hương Lan thấy Lạc Khuynh Hoàng còn đứng trong phòng, không khỏi thúc giục: “Hôm nay tuy là Vạn gia yến, thế nhưng cũng là ngày tứ hôn cho các hoàng tử công chúa, những người có thân phận ở đế đô đến lúc đó đều sẽ có mặt, tiểu thư ngài trăm ngàn lần đừng có tới trễ!”



Mi mắt khẽ nâng, Lạc Khuynh Hoàng cười như không cười nhìn Hương Lăng, môi vểnh lên trêu đùa: “Hương Lăng càng ngày càng dông dài đi. Ta thấy ngươi bây giờ thật giống như mấy ma ma trong cung rồi!”



“Chờ sau khi thất điện hạ làm Hoàng đế, tiểu thư làm Hoàng hậu, Hương Lăng đương nhiên sẽ làm ma ma trong cung!” Hương Lăng hướng Lạc Khuynh Hoàng thè lưỡi, bộ dáng nghịch ngợm.



Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy Hương Lăng nói như thế, ánh mắt sâu thẳm hiện lên ý cười cùng yêu thương, nét mặt lại giả bộ nghiêm túc, cười nói: “Lời này của ngươi chớ nói lung tung. Nếu như bị người hữu tâm nghe được, chẳng phải sẽ liên lụy đến Vũ ư?”



Hương Lăng bị lời nói của Lạc Khuynh Hoàng hù dọa, gấp rút lấy tay bụm miệng lại, ngó quanh bốn phía, phát hiện bốn bề vắng lặng mới thả tay ra, nói với Lạc Khuynh Hoàng: “Nô tỳ đã biết.”



“Khuynh Hoàng, ngươi chuẩn bị xong rồi chứ?” Tiếng Lạc Nguyên thúc giục vang lên trong sân.



Lạc Khuynh Hoàng thu hồi thần sắc bước nhanh ra ngoài đã thấy Lạc Vân Chỉ và Lạc Nguyên đã đứng chờ nàng trước cổng sân. Nhớ tới các yến hội ngày trước, luôn có mặt Lạc Khuynh Quốc, Lạc Khuynh Thành, Vương U Nhược ở cùng nhau, ngược lại bây giờ vắng vẻ đi nhiều.



Bước nhanh đến chỗ Lạc Vân Chỉ, Lạc Khuynh Hoàng thấy Lạc Vân Chỉ gương mặt sáng sủa khôi ngô, mặc trên người trường bào đen tuyền, không những không cảm thấy u ám trái lại còn lộ ra tư thái hiên ngang oai hùng, mà ánh mắt nhìn nàng ngập tràn ấm áp như ánh dương sớm.



Lạc Nguyên đứng cạnh Lạc Vân Chỉ, bày ra gương mặt ôn hòa từ ái, tựa như một người phụ thân từ ái nhất thiên hạ chăm chú nhìn Lạc Khuynh Hoàng và Lạc Vân Chỉ.



Tinh thần nàng không khỏi có chút ngẩn ngơ, nở nụ cười chua xót. Nếu như từ đầu cứ thế này, chỉ có nàng, ca ca, phụ thân và mẫu thân thì có phải mọi chuyện sẽ khác? Phải chăng có thể giống như Liễu gia, huynh muội hòa hảo, cha con tình thâm?



Liễu Tư Triệt mệt mỏi vì lợi ích gia tộc, bắt buộc từ bỏ cuộc sống nhàn vân dã hạc, từ bỏ tình cảm cá nhân, nói đến thật khổ sở. Thế nhưng, có ai dám nói thân tình như vậy không phải là một loại hạnh phúc?



Thu lại suy nghĩ sâu xa, Lạc Khuynh Hoàng khôi phục lại vẻ tươi cười thâm thúy khó đoán.



Ngồi trong cỗ kiệu, nhẹ nhàng vén một góc rèm lên, gặp ca ca và Lạc Nguyên cưỡi ngựa bên cạnh, Lạc Khuynh Hoàng khóe miệng nhếch lên, tựa hồ như nhớ đến thời điểm trước đây, nàng và mẫu thân ngồi bên trong cỗ kiệu, phụ thân và ca ca cưỡi ngựa bên ngoài.



Đáng tiếc, cảnh xưa còn đó người xưa nay đâu mất.



Cỗ kiệu nhanh chóng đến trước Hoàng cung. Sắc trời cũng không còn sớm, ánh hoàng hôn chiếu rọi, toàn bộ cung điện như được bao bọc trong ánh hoàng kim, hiện ra hết sức trang nghiêm.



Lạc Khuynh Hoàng xuống kiệu, cùng Lạc Vân Chỉ và Lạc Nguyên tiến cung, đến nơi tổ chức Vạn gia yến.



Cách thời gian bắt đầu yến tiệc khoảng chừng nửa canh giờ nữa, nhưng nơi đây đã rộn rã tiếng người. Trên ghế chủ tọa, Quân Vũ Thần khoác lên người long bào hoàng sắc, phong thái uy nghiêm. Ngồi cạnh bên còn có vài vị phi tử tương đối có địa vị.



Yên vị bên trái ông là Hoàng hậu Liễu Tâm Huệ, thân mẫu thái tử Quân Hiền Tề. Bên phải là người được thánh sủng hiện nay Hinh phi nương nương Thủy Lan Hinh, chính là mẹ đẻ của thập tam hoàng tử Quân Diệp Hoa. Ngồi kế Hinh phi là Thư quý phi, mẹ đẻ của nhị hoàng tử.



Cặp mắt Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu. Hình như có một loại cảm xúc vụt qua trong con mắt.



Phi tử của Quân Vũ Thần không nhiều. Người được coi có địa vị, chẳng qua là một bà Hoàng hậu, hai bà Quý phi, còn lại hai bà phi tử. Nguyệt quý phi, mẹ đẻ Quân Khuynh Vũ hồng nhan bạc mệnh, đã không còn trên nhân thế từ sớm. La phi, mẹ đẻ Quân Hồng Phong bởi vì cái chết của con mình mà trở nên điên dại, nay cũng chỉ còn lại ba vị nương nương này.



Lạc Khuynh Hoàng đang trong trạng thái thất thần thì nghe được giọng Quân Khuynh Vũ tà mị vang lên bên tai: “Hoàng nhi đứng đây làm gì, còn không ngồi xuống?”



“Thời gian còn chưa tới.” Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt gặp Quân Khuynh Vũ toàn thân đỏ rực vô cùng mị hoặc, khóe miệng không tự giác nở nụ cười, ngón tay chỉ về hướng chủ tọa cách đó không xa hỏi: “Hinh phi thực sự được thánh sủng, lại có thể vượt qua cấp bậc lễ nghi mà ngồi bên cạnh Hoàng thượng à?”



Dựa theo cấp bậc, ngồi bên cạnh Hoàng thượng phải là Hoàng hậu và quý phi. Lúc Nguyệt Quý Phi còn tại thế, đều do bà và Hoàng hậu ngồi bên người Quân Vũ Thần. Từ khi Nguyệt quý phi mất, Quân Vũ Thần tuy có sủng ái Hinh phi nhưng chưa bao giờ ở trường hợp như vậy cho bà ngồi cạnh bên, mà dựa theo lễ nghi chỗ đó nên do Thư quý phi ngồi, hôm nay sao lại ngoại lệ.



“Được sủng ái à?” Quân Khuynh Vũ ánh mắt cười như không nhìn Hinh phi, thấy được vẻ mặt dương dương tự đắc của bà, khóe miệng gợi lên ý cười châm chọc, chậm rì nói: “Ta xem cũng chưa chắc.”



Lạc Khuynh Hoàng nghe giọng điệu của Quân Khuynh Vũ, chân mày không khỏi chau nhau, dường như có ánh sáng chợt lóe trong mắt, im lặng một chút, Lạc Khuynh Hoàng lại ngước nhìn Quân Khuynh Vũ, hỏi với âm lượng chỉ có hai người nghe: “Ý huynh là, Hoàng thượng làm như vậy, là vì bất hòa với Thư quý phi?”



Từ lần Lạc Khuynh Thành tự sát trên đại điện, thái độ Quân Vũ Thần với Quân Kiền Linh đã không còn như trước. Cũng không ít bất hòa với Thư quý phi và Lễ bộ Thượng thư.



Vừa rồi thấy Hinh phi ngồi cạnh Quân Vũ Thần, chỉ cảm thấy chút kỳ quái. Quân Vũ Thần dù sủng ái Hinh phi, cùng lắm coi bà là hình bóng Nguyệt quý phi, tuyệt sẽ không vì bà mà bỏ qua cấp bậc lễ nghi. Vậy nên nàng mới mở miệng hỏi Quân Khuynh Vũ.



Nghe ý tứ của Quân Khuynh Vũ, nàng càng khẳng định Quân Vũ Thần làm như thế là có dụng ý khác. Nếu không vì sủng ái, vậy đó là cố ý gây bất hòa với Thư quý phi?!



Người ta thường nói, hậu cung là một triều đình thu nhỏ. Dựa vào việc phi tử được sủng ái và bị thất sủng, cũng đủ để có thể phản ánh tâm ý của Hoàng đế. Quân Vũ Thần cố ý ở Vạn gia yến bày ra như thế, e rằng muốn làm suy yếu thế lực Quân Kiền Linh và Thư gia.



“Huynh sớm biết Hoàng thượng sẽ làm thế?” Lạc Khuynh Hoàng thấy vẻ mặt không chút ngạc nhiên hay ngoài ý muốn của Quân Khuynh Vũ, lại nhớ tới vài ngày trước hắn nói với nàng, sau Vạn gia yến, Nạp Lan Nhược tự nhiên sẽ quy hàng, không cần tra hỏi.



Quân Khuynh Vũ cười bí hiểm, sóng mắt lưu chuyển, phong hoa tuyệt đại, hắn thoải mái nói: “Phụ hoàng bất mãn Quân Kiền Linh, đương nhiên sẽ nhân cơ hội yến tiệc lần này làm suy yếu thế lực khiến cho triều thần thấy rõ bộ mặt khác của hắn.”



Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt tán thưởng Quân Khuynh Vũ. Trong bụng không khỏi cảm khái, người khác đều khen nàng băng tuyết thông minh, tâm tư kín đáo, trí tuệ vô song. Nhưng mà so sánh với tâm tư của Quân Khuynh Vũ, quả thật không đáng nhắc tới.
Vẻ mặt Quân Kiền Linh cũng tràn ngập nghi hoặc. Tiếng các đại thần nghị luận tuy nhỏ nhưng hắn có võ công hơn người nên có thể nghe được một ít, chẳng lẽ giống như bọn họ nói, phụ hoàng ban thưởng cho hắn mẫu đơn đỏ, ban Quân Khuynh Vũ là mẫu đơn trắng, tâm vẫn còn hướng vào, đối với Quân Khuynh Vũ chỉ là yêu thương?!



Trên mặt mọi người đều có hoặc nhiều hoặc ít ngờ vực. Chỉ có mấy người bất đồng.



Liễu Viễn Chinh vẻ mặt kinh ngạc nhìn Liễu Tư Triệt. Vừa nãy lời Liễu Tư Triệt lão có thể hiểu được, lão nếu như không hiểu chỉ sợ cũng không thể ngồi trên cái chức thừa tướng Cẩm Quốc này lâu như thế, khóe miệng không tiếng động giật giật, ánh mắt nghi hoặc nhìn Liễu Tư Triệt.



Liễu Tư Triệt chỉ thản nhiên vuốt cằm, từ từ phun ra một câu: “Phụ thân đoán không sai.”



Lạc Khuynh Hoàng đáy mắt hiện lên tia tán thưởng. Vốn nàng cũng không hiểu được Quân Vũ Thần tại sao lại ban hoa mẫu đơn cho Quân Kiền Linh, tại sao ở sau mẫu đơn lại thêm một chữ đỏ. Đợi khi thái giám nói ra ban thưởng Quân Khuynh Vũ mẫu đơn trắng, nàng đã rõ ràng.



“Phụ hoàng huynh đối đãi huynh thật tốt.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, ánh mắt lộ ra hâm mộ.



Quân Khuynh Vũ đáy mắt giãy giụa, con ngươi đen láy ẩn giấu cảm xúc cực kỳ phức tạp, tựa như cảm động, lại tựa như khinh thường, rất nhiều xúc cảm đan xen một chỗ mà ngay cả Lạc Khuynh Hoàng cũng đoán không rõ được, nàng chỉ thấy khóe môi Quân Khuynh Vũ nhếch lên khinh thường, bày ra bộ dáng không sao cả: “Ta không cần.”



Lạc Khuynh Hoàng chau mày, nhìn Quân Vũ Thần cao cao tại thượng ở trên. Sắc mặt ông tái nhợt, thân thể rõ ràng đã lụn bại vô cùng nhưng cho dù là như vậy, ông vẫn hao tổn tâm cơ muốn giúp Quân Khuynh Vũ. Đáng tiếc, Quân Khuynh Vũ hắn tuyệt không cảm kích.



Nhưng trong lòng Quân Khuynh Vũ đối vối Quân Vũ Thần một chút cảm tình cũng không có sao?! Rõ ràng không phải. Hắn chẳng qua là bướng bỉnh không muốn chấp nhận chuyện Quân Vũ Thần đối tốt với hắn. Việc này sợ rằng đều vì Nguyệt quý phi rồi.



“Nghe nói Nguyệt quý phi lúc sinh tiền cùng Hoàng thượng cực kì ân ái, ta nghĩ bà ở dưới cửu tuyền cũng không hy vọng cha con các người trở thành kẻ thù đi.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến ánh mắt giãy dụa của Quân Khuynh Vũ, chậm rãi mà nói.



Nàng biết Quân Khuynh Vũ đối với Quân Vũ Thần, là coi ông như phụ thân. Hắn chẳng qua bỏ xuống không được cái chết của Nguyệt Quý phi, bởi vậy mới bức bản thân, nhưng làm thế Quân Khuynh Vũ cũng không vui vẻ. Cho nên, nàng không muốn hắn tiếp tục như vậy thêm nữa.



“Nhưng nếu như không phải do ông ta, mẫu phi làm sao phải chết!” Quân Khuynh Vũ trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mới sâu kín nói ra những lời này, những lời này ở giữa mang theo sự bất đắc dĩ có yêu có trách cùng chua xót.



“Ông cũng không muốn. Nếu ông biết kết quả như thế, tất sẽ không bàng quan đứng nhìn!” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Vũ Thần giọng nói lộ vẻ già nua, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót. nàng mất đi mẫu thân, cũng chưa từng được phụ thần yêu thương, nhưng người cữu cữu này đối với nàng quả thật không tệ.



Nàng làm như vậy. Không chỉ giúp Quân Khuynh Vũ, cũng là giúp Quân Vũ Thần. Nàng không hy vọng thấy Quân Khuynh Vũ chìm mãi trong rối rắm thống khổ, mà Quân Vũ Thần lại muốn đem những áy náy và khúc mắc chôn cùng xuống mồ.



“Ông ta nghĩ ông ta làm như vậy là bảo hộ ta?” Quân Khuynh Vũ nhìn Quân Vũ Thần già nua, trong mắt hiện lên tia cảm động, ngoài miệng như trước không thuận theo không buông tha: “Ngay cả đã lừa gạt đại đa số người, thì sao lừa được Tư Triệt?”



“Lừa được phần lớn đã tốt lắm rồi, không phải sao?” Lạc Khuynh Hoàng hiểu nhất Quân Khuynh Vũ, nhìn thần sắc hắn là biết hắn đã buông lỏng không ít khúc mắc, nhưng khúc mắc này dù sao cũng tồn tại mười mấy năm không có khả năng sẽ vì vài câu nói của nàng mà hóa giải, chỉ cần Quân Khuynh Vũ nguyện ý thử cảm nhận sự yêu thương của Quân Vũ Thần đối với hắn, không bài xích là tốt rồi.



“May nhờ ông ta hao tâm tổn trí.” Quân Khuynh Vũ bĩu môi, không tình nguyện mà nói.



Lạc Khuynh Hoàng đôi mắt phát sáng, khóe môi nở nụ cười, tiếp lời: “Không phải à? Mẫu đơn trắng. Trắng cộng vương, không phải chính là hoàng ư?”



Quân Khuynh Vũ khóe môi vểnh lên, tay nhéo nhéo chóp mũi Lạc Khuynh Hoàng, cười nói: “Vẫn là Hoàng nhi thông minh.”



Tiếp sau các hoàng tử đều theo thứ tự được ban thưởng hoa. Trừ thập tam hoàng tử là hoa thược dược làm cho nổ ra một trận nghị luận nho nhỏ, những thứ khác cũng không gây ra chú ý gì, đại khái đều là những loại hoa bình thường.



Sau khi ban thưởng hoa, chính là khoảng thời gian mọi người trao đổi.



Quân Khuynh Vũ lôi kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, trực tiếp đi đến trước mặt Nạp Lan Nhược, vẻ mặt cười như không cười, chậm rãi nói: “Nạp Lan đại nhân.”



Nạp Lan Nhược thấy Quân Vũ Thần đột nhiên lại tìm đến ông, có chút trở tay không kịp, ông nhìn Quân Khuynh Vũ, trong mắt đánh giá, vẻ mặt lại tười cười hỏi: “Không biết thất hoàng tử tìm ta có chuyện gì?”



“Thay vương phi bản điện hạ thỉnh cầu con gái Nạp Lan đại nhân làm chị dâu.” Quân Khuynh Vũ không nhanh không chậm nói, con ngươi đen như mực hiện ra tia sáng nhìn Nạp Lan Nhược.



Sắc mặt Nạp Lan Nhược quả nhiên thay đổi, ánh mắt không ngừng lóe lên, hiển nhiên trong lòng giãy dụa kịch liệt.



Trán ông khỏi khỏi chảy mồ hôi. Về chuyện Nạp Lan Lâm và Lạc Vân chỉ, ông thân là phụ thân Nạp Lan Lâm, tự nhiên có biết. Vốn ông cũng cực lực ủng hộ nhưng Lạc Vân Chỉ hắn vẫn không có ý tứ muốn lấy Nạp Lan Lâm.



Ban đầu hắn còn không rõ nguyên nhân.



Quân Kiền Linh và Lạc Nguyên quyết định liên thủ. Mà ông lại là người của Quân Kiền Linh, Lạc Vân Chỉ và ông cũng có thể xem như cùng phe thế lực, với Lạc Vân Chỉ đối Nạp Lan Lâm có tình ý, vì sao chậm chạp không chịu lấy Nạp Lan Lâm đây.



Sau thấy Lạc Vân Chỉ tỏ ra lập trường của chính mình, đi theo Quân Khuynh Vũ. Hắn mời rõ ràng, vì sao Lạc Vân Chỉ chậm chạp không chịu cưới. Thì ra sợ tình yêu của hắn và Nạp Lan Lâm thành vật hi sinh cho chính trị.



Ông chỉ có một đứa con gái là Nạp Lan Lâm, tất nhiên coi là bảo bối. Nạp Lan Lâm đối với Lạc Vân Chỉ tình căn thâm chủng, hắn tự nhiên cũng muốn thành toàn.



Nhưng Hoàng thượng rõ ràng là hướng vào nhị hoàng tử, thế lực nhị hoàng tử càng lớn hơn, tám chín phần mười chính trở thành Hoàng đế sau này của Cẩm Quốc. Nếu ông gả con gái cho địch nhân của nhị hoàng tử, chẳng phải tương đương với việc tuyên cáo mình phản bội nhị hoàng tử?! Chờ ngày nhị hoàng tử đăng cơ, đừng nói ông không có nơi sống yên ổn, Nạp Lan Lâm sợ rằng cũng bị Lạc Vân Chỉ liên lụy theo.



Ông có thể không cần chức quan nhưng an toàn cùng hạnh phúc sau này của Nạp Lan Lâm, ông không thể không lo lắng, bởi vậy dù nói cái gì ông cũng không thể gả Nạp Lan Lâm cho Lạc Vân Chỉ!



“Vân Chỉ công tử danh mãn kinh đô, tiểu nữ bản chất nông cạn, chỉ sợ với cao không nổi.” Nạp Lan Nhược nhíu mày, kiên trì cự tuyệt, ông mặc dù là người của Quân Kiền Linh nhưng nay tình hình còn chưa rõ ràng, ông không dám quá mức đắc tội với Quân Khuynh Vũ.



Quân Khuynh Vũ đối với câu trả lời của Nạp Nhược Lan tuyệt không ngoài ý muốn, tựa hồ đã sớm dự liệu ông sẽ đáp lời như vậy, ý cười trên khóe môi càng sâu, chậm rãi nói: “Bản điện hạ cũng không muốn vòng vo cùng Nạp Lan đại nhân. Nạp Lan đại nhân chính là sợ gả Nạp Lan tiểu thư cho Lạc Vân Chỉ, ngày sau sẽ bị liên lụy?”