Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 82 :
Ngày đăng: 22:34 22/04/20
Nạp Lan Nhược không ngờ tới Quân Khuynh Vũ sẽ nói trắng ra như thế, trên mặt có phần nén không được giận nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn nói: “Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Thần đây chỉ có đứa con gái này, không thể không vì nó mà suy nghĩ.”
“Nạp Lan đại nhân vì ái nữ mà nóng ruột, không thể trách.” Mắt đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng nhìn Nạp Lan Nhược, khóe môi khẽ nhếch lên một tia cười đầy thâm ý, chậm rãi hỏi: “Chỉ là, đại nhân như vậy đã nhận định, ngày sau Cẩm Quốc sẽ rơi vào tay Quân Kiền Linh?”
“Quận chúa Khuynh Hoàng, thất hoàng tử. Nếu đã nói đến thế, thần cũng nói thẳng. Tuy Hoàng thượng ban thưởng hoa mẫu đơn cho hai vị hoàng tử nhưng màu sắc lại khác, sợ cũng đã nhìn ra chút môn đạo.” Nạp Lan Nhược muốn nói thẳng, nhưng trong đó rốt cuộc vẫn còn mấy phần kín đáo, không dám nói ra trực tiếp.
Quân Khuynh Vũ sóng mắt lưu chuyển lóe sáng, giống như mây mù ẩn sau dương quang, ánh sáng tích tụ từng chút một, ý cười trên môi càng thêm tà mị, giọng nói chậm rãi lại màng theo khí thế khôn cùng: “Màu sắc đương nhiên khác. Mẫu đơn chính là Hoa trung chi vương, mẫu đơn trắng – Vương thêm trắng, chữ Vương thêm trắng là chữ gì, bản điện hạ nghĩ rằng không cần nói, Nạp Lan đại nhân cũng rõ chứ?”
Biểu tình Nạp Lan Nhược trong nháy mắt trở nên vô cùng phong phú. Ông cực kỳ kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ, ánh mắt khiếp sợ không hề che dấu, hoặc giả nói hoàn toàn không thể che dấu được, ông sửng sốt hồi lâu mới phục hồi lại chút tinh thần, ánh mắt nhìn Quân Khuynh Vũ vẫn mang theo kinh ngạc cùng kính sợ.
“Nạp Lan đại nhân vẫn còn lo lắng về đề nghị của bản điện hạ?” Quân Khuynh Vũ tựa hồ không kiên nhẫn với sự kinh ngạc của Nạp Lan Nhược, mày hơi nhướn, đôi mắt hẹp dài thản nhiên lướt qua gương mặt ông, làm ông tự dưng cảm giác được một cỗ áp bức.
Nạp Lan Nhược nghe thấy lời nói của Quân Khuynh Vũ, vội vàng gật đầu như giã tỏi, lên tiếng: “Thần cầu còn không được. Tiểu nữ và Vân Chỉ công tử lưỡng tình tương duyệt, có thể kết làm phu thê tất nhiên là vô cùng tốt. Thần cũng muốn tùy theo tâm ý của tiểu nữ.”
“Được. Như vậy, về sau chúng ta cũng là người một nhà rồi.” Quân Khuynh Vũ nở nụ cười vừa lòng, trong mắt lại hiện lên tia giảo hoạt.
Nạp Lan Nhược vội vàng đáp: “Thần không dám. Sau này nếu thất hoàng tử có chỗ dùng đến thần, thần nhất định cống hiến hết sức lực!”
Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn Quân Khuynh Vũ. Nam nhân này, dường như không có gì là làm không được. Cứ tưởng là một việc thực phiền toái, vào tay hắn luôn có thể vân đạm phong kinh mà giải quyết bằng biện pháp đơn giản nhất.
Giải quyết Nạp Lan Nhược xong, Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ tìm đến Lạc Vân Chỉ, Lạc Vân Chỉ đang đứng cô đơn ở một góc nhìn Nạp Lan Lâm một mình ngồi trên ghế, thần sắc có chút phức tạp, thậm chí mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng chua sót.
Lạc Khuynh Hoàng đi tới bên cạnh Lạc Vân Chỉ, nhìn gương mặt ưu sầu của huynh trưởng, một cỗ áy náy dâng lên trong lòng, nhưng vẫn cố tình nhếch miệng lên cười, trêu đùa: “Ca, nên chuẩn bị tốt cưới chị dâu vào cửa rồi?”
“Cưới chị dâu?” Lạc Vân Chỉ ngạc nhiên nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt khó hiểu, hắn tiếp tục nói: “Khuynh Hoàng, muội biết rõ lập trường của ta và Nạp Lan gia, ta và Lâm nhi căn bản không thể sống cùng nhau.”
“Ai nói không thể sống cùng nhau?” Lạc Khuynh Hoàng thấy ánh mắt chua sót của ca ca mình, trong lòng cực áy náy, ca ca là vì nàng mới rối rắm đến thế, nàng trăm triệu lần cũng không cho ca ca vì nàng mà hy sinh như thế. Nụ cười càng thêm nhiệt tình, Lạc Khuynh Hoàng vui vẻ nói thêm: “Nạp Lan đại nhân đã đáp ứng quy thuận Vũ. Ca cứ yên tâm mà rước chị dâu về nhà!”
“Thật sự?!” Lạc Vân chỉ nghe lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, vui sướng hiện rõ trên mặt, nhìn Quân Khuynh Vũ, ánh mắt mắt mang theo sự nghi ngờ cùng dò hỏi, hắn sợ Lạc Khuynh Hoàng vì không muốn hắn khổ sở mà cố ý nói như vậy.
“Tất nhiên.” Tuy Quân Khuynh Vũ ghen tị với quan hệ thân thiết giữa Lạc Vân Chỉ và Lạc Khuynh Hoàng nhưng mà Lạc Vân Chỉ đối tốt với Lạc Khuynh Hoàng, hắn thấy được, trong lòng cũng thập phần cảm kích cậu ta, khóe môi nổi lên ý cười, tiếp tục nói: “Nạp Lan Nhược là người thông minh, đương nhiên hiểu được đi theo chủ tử thế nào mới là tốt nhất!”
Lạc Vân Chỉ được câu trả lời của Quân Khuynh Vũ, vui sướng càng đậm trong mắt, lập tức quay đầu nhìn đến Nạp Lan Lâm cách đó không xa, vui sướng càng rõ ràng hơn, hắn bước nhanh tới chỗ Nạp Lan Lâm, kéo tay nàng, nụ cười rạng rỡ nói ra gì đó.
Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ đứng tại chỗ nhìn Lạc Vân Chỉ và Nạp Lan Lâm. Lạc Khuynh Hoàng thấy nụ cười rạng rỡ của huynh trưởng mình thì khóe mắt đuôi lông mày đều lây nhiễm ý cười, mang theo hương vị ấm áp.
Môi của nàng bất giác cũng lộ ra nụ cười dịu dàng. Ca ca của nàng nên cười rạng rỡ như thế. Chính là tràn ngập ánh sáng, tinh thần sảng khoái.
Nhìn xa xa, không chỉ có Lạc Vân Chỉ mang ý cười mà ngay cả trên mặt Nạp Lan Lâm cũng ngập tràn tươi cười, từ xa cười cảm kích với Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi có chút hổ thẹn. Lạc Vân Chỉ và Nạp Lan Lâm vốn được ở bên nhau, nếu không phải vì nàng, bọn họ sẽ không bị chia cách, chẳng qua đây là việc nàng nên làm, có tư cách gì mà nhận sự cảm kích của bọn họ đây?
Yến hồi gần kết thúc. Quân Khuynh Vũ bắt đầu hỏi các hoàng tử công chúa và con trai con gái của các đại thần ý trung nhân trong lòng mình.
“Thần Lạc Vân Chỉ nguyện ý cưới con gái Lại bộ Thượng thư Nạp Lan Lâm làm vợ.” Trước mặt các tiểu thư và công tử quan lại đây đưa ra yêu cầu xin cưới, Lạc Vân Chỉ thoải mái bước ra, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.
Đối với chuyện Lạc Vân Chỉ xin cưới Nạp Lan Lâm làm vợ, Quân Vũ Thần có chút ngoài ý muốn, ông không khỏi nhíu mày, chậm rãi nói: “Hửm? Vân Chỉ xác định?”
“Thần xác định! Thần nguyện ý cưới Nạp Lan Lâm làm vợ, cả đời này trân trọng nàng!” Lạc Vân Chỉ kiên định trả lời, ánh mắt dịu dàng hướng đến trên người Nạp Lan Lâm, làm các tiểu thư quan gia người người thất vọng.
Có tiểu thư cảm thán: “Kinh thành tứ công tử hiện tại đã có hai người định ra hôn sự! Chỉ còn lại Tư Triệt công tử và nhị hoàng tử Quân Kiền Linh thôi!”
“Ta nói chứ, thất hoàng tử cưới Lạc Khuynh Hoàng cũng là hai người xứng đôi. Nhưng Nạp Lan Lâm này, ngoại trừ xuất thân cao thì thực tại cũng không có ưu điểm gì, lớn lên cũng không được xinh đẹp, lại không nghe ra có tài nghệ gì hơn người, Lạc Vân Chỉ sao có thể coi trọng nàng đây!” Một tiểu thư khác không phục nói.
“Tài nghệ bên ngoài chẳng qua là vật ngoài thân. Quan trọng là có tâm. Tấm lòng chị dâu đối với ca ca ta, thế gian khó có người nào có thể sánh kịp.” Nghe thấy các tiểu thư quan gia nghị luận, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi cau mày, đi tới bên cạnh các nàng lạnh giọng lên tiếng.
Mấy tiểu thư này có chút kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Trong bọn họ có mấy người có ấn tượng không tệ với Lạc Khuynh Hoàng, cũng có vài người hết sức ghen tị với Lạc Khuynh Hoàng nhưng bất kể ra sao, các nàng đều rõ, Lạc Khuynh Hoàng là người không thích cùng các nàng so đo, thế nào mà hôm nay lại tìm tới cửa?!
“Các ngươi nói ta thế nào, ta mặc kệ. Nhưng ta không muốn nghe thấy các ngươi ở sau lưng chê bai chị dâu ta không phải! Nếu để ta nghe các ngươi hồ ngôn loạn ngữ một lần nữa thì đừng trách ta không khách khí!” Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên hiểu sự nghi hoặc trong mắt của các tiểu thư này, lạnh giọng đe dọa.
Ngày thường không cùng các nàng so đo, chẳng qua nàng không quan tâm, không đáng cùng các nàng tranh cãi mà thôi.
“Hoàng nhi không quản, bản điện hạ quản. Các người tốt nhất nên trông nom cho tốt cái miệng mình, mặc kệ là Hoàng nhi hay Nạp Lan Lâm, bản điện hạ cũng không muốn nghe từ miệng các ngươi nói các nàng một điều không phải!” Quân Khuynh Vũ không biết khi nào đã đến bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, đôi mặt hạnh hẹp dài loé lên hàn quang, nhìn chúng tiểu thư quan gia.
Mấy tiểu thư này bị dọa đến sửng sốt, một đám liên tục gật đầu.
Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng kéo nàng rời khỏi, tay Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ nắm lấy, có thể cảm nhận được độ ấm chỉ thuộc về hắn, vô cùng ấm áp.
“Quân Kiền Linh e rằng thẹn quá hóa giận.” Quân Khuynh Vũ lấy tay gõ bàn, trên môi là ý cười nghiền ngẫm. Từ lần trước trên đại điện, hắn chỉ trích Quân Kiền Linh ám hại hắn và Lạc Khuynh Hoàng, tiếp theo là bức tử Lạc Khuynh Thành. Sau khi phá hoại kế hoạch của Quân Kiền Linh, hắn dường như thay đổi thành người khác, ngụy trang trước giờ tất cả đều biến mất, chỉ cần vừa nhìn thấy hắn(Quân Khuynh Vũ), chính là một bộ giương nanh múa vuốt.
Lạc Khuynh Hoàng ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, khinh thường nói: “Tự loạn trận tuyến. Quân Kiền Linh cách cái chết cũng không còn xa nữa rồi.”
“Sau đại hôn, ta sẽ thu thập hắn!” Khóe môi Quân khuynh Vũ giương lên, có một chút cô tuyệt, bên trong ý cười kia mang theo ba phần hàn ý bảy phần khí phách, con ngươi đen láy phảng phất giống như được phá kén mà chui ra, ẩn chứa khí phách quân lâm thiên hạ.
Xe ngựa rốt cục cũng đến Tây Quyết đế đô. Đằng đẳng mười ba ngày.
Lạc Khuynh Hoàng ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, mà Quân Khuynh Vũ ngày hôm qua đã bắt đầu cưỡi ngựa lại. Dù sao đến Tây Quyết chúc mừng, hắn nếu cứ ngồi trên xe ngựa thật không hay.
Âu Dương Triệt tự mình ra tiếp đón bọn họ, giúp họ an bài nơi ở. Buổi tối, tổ chức tiệc tẩy trần đón gió cho bọn họ.
Khiến Lạc Khuynh Hoàng ngoài ý muốn là sứ thần Lăng quốc.
Lăng Cảnh Lan và Lăng Dịch Hiên đến đây. Nàng đương nhiên không kinh ngạc. Điều nàng ngạc nhiên là đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết của Lăng Quốc công chúa Vũ Lưu, tài mạo song toàn vậy mà cũng theo tới.
“Nghe nói Quân Ngữ Yên bị nhiễm bệnh lạ, mà y thuật của Vũ Lưu cao thâm, thiên hạ đều biết, bởi vậy mới theo đến đây.” Quân Khuynh Vũ thấy ánh mắt nghi hoặc của Lạc Khuynh Hoàng, cười giải thích.
Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng lóe lên một tia suy nghĩ.
Chuyện Quân Ngữ Yên thân mang bệnh lạ nàng cũng có nghe thấy. Nhưng là theo phán đoán của nàng, bệnh này của Quân Ngữ Yên, sợ là cùng Âu Dương Triệt thoát không khỏi can hệ. Lăng Dịch Hiên ất nhìn ra huyền diệu trong đó, hắn mang theo Lăng Vũ Lưu đến e là vì muốn dùng cái này áp chế Âu Dương Triệt đây.
Chỉ là người như Âu Dương Triệt, làm sao để người khác có thể người khác áp bức?! E rằng Lăng Dịch Hiên tính toán sai rồi.
“Quận chúa, công chúa Vũ Lưu cầu kiến.” Cung tỳ Âu Dương Triệt an bài cho Lạc Khuynh Hoàng ở bên ngoài thông báo.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, nàng có vài phần tò mò với công chúa Vũ Lưu này, vốn nghĩ muốn gặp mặt, tưởng rằng phải chờ đến yến tiệc buổi tối mới có thể nhìn thấy, thật không ngờ vị công chúa này lại tự tìm tới cửa.
“Ta đi gặp nàng. Vũ, huynh cũng đi làm việc của huynh đi.” Sau khi Lạc Khuynh Hoàng nghe xong, vuốt cằm ý bảo cung tỳ kia dẫn qua, quay đầu nói với Quân Khuynh Vũ.
“Được.” Quân Khuynh Vũ cười đáp. Tâm tư Vũ Lưu kín đáo lại thông tuệ, hắn đã sớm nhìn ra. Lấy cơ trí của Hoàng nhi ứng phó nàng cũng không khó khăn.
Lạc Khuynh Hoàng đi tới chính sảnh, từ xa đã thấy một bóng sa mỏng hồng nhạt.
Từ xa nhìn lại, Vũ Lưu công chúa vận sa mỏng hồng nhạt. Sa mỏng kết hợp vạt váy xếp ly, càng tôn lên dáng người xinh đẹp của nàng. Bên trong dáng người thanh mảnh để lộ khí chất cao quý. Vị công chúa này thật sự cao quý hơn Quân Ngữ Yên rất nhiều, ngay cả Quân Thiên Lam, e rằng cũng không có quý khí được như nàng.
Từ từ đi đến, Lạc Khuynh Hoàng cẩn thận đánh giá cô công chúa này. Nàng yên tĩnh đứng đó, như gốc mẫu đơn nở rộ, vô cùng kiều diễm. Nét mặt hồng nhuận, e là ngay đến sa y hồng nhạt này cũng không hơn dung nhan tuyệt đẹp của nàng. Trên mặt trang điểm thanh nhã, mỗi nét vừa đúng, một đôi mắt trong veo mà sâu sắc, chiếc mũi cao thẳng xinh xắn, miệng anh đào khẽ mím, cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng tao nhã.
“Xin thứ cho Khuynh Hoàng đến chậm.” Lạc Khuynh Hoàng đi tới cách Vũ Lưu công chúa khoảng hai bước thì ngừng lại, chậm rãi nói.
Cung tỳ đứng ở cửa chờ hầu nhìn hai người, không khỏi bị hoa mắt. Hai người đều là mỹ nhân khuynh quốc thế gian khó gặp. E rằng cả đời này của nàng cũng chưa từng thấy người xinh đẹp như vậy.
Mới rồi thấy công chúa Vũ Lưu kia, nàng chỉ cảm thấy mấy phi tử trong hoàng cung Tây Quyết này căn bản không thể cùng so sánh cùng, sợ rằng thế gian này cũng không còn người có khả năng đẹp hơn, nhưng khi thấy Lạc Khuynh Hoàng, nàng mới thật sự bị chấn động.
Lạc Khuynh Hoàng khoác lên người xiêm y đỏ thẫm màu sắc vô cùng diễm lệ, nhưng một chút cũng không che dấu được phong thái của nàng, ngược lại càng làm nổi bật lên phong tư trác tuyệt ấy.
Lông mày như dãy núi ở xa, mắt như sao sáng, môi anh đào kiều diễm. Chỉ thấy Lạc Khuynh Hoàng từng bước đi tới, dường như tất cả ánh sáng trên thế gian này đều tập trung trên người nàng, mà ngay cả công chúa Vũ Lưu vốn diễm quang tứ xạ, nay thế nhưng cũng chói mắt như vậy.
Công bằng mà nói, nếu chỉ lấy dung mạo so sánh, Lăng Vũ Lưu và Lạc Khuynh Hoàng có thể nói là không phân cao thấp. Nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân của Lạc Khuynh Hoàng đều thể hiện ra quý khí lại có chút tùy tiện trong đó, vẫn cao hơn Lăng Vũ Lưu một bậc, nhất là gương mặt tự nhiên kia so với Lăng Vũ Lưu trang dung tinh xảo thì càng thanh lệ thoát tục hơn vài phần.
“Quận chúa Khuynh Hoàng không cần khách khí. Là Vũ Lưu mạo muội quấy rầy quấy rầy quận chúa.” Khóe môi Vũ Lưu toát ra nụ cười chuẩn mực, ôn hòa hữu lễ với Lạc Khuynh Hoàng.
Đôi mắt của nàng đen láy mà trong suốt, vào thời điểm chạm đến Lạc Khuynh Hoàng, lướt nhanh đánh ra, nhưng rất nhanh đã biến mất, vẻ mặt nhìn không ra có gì khác thường.
“Ở đây không cần hầu hạ. Các ngươi lui xuống trước đi.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thoáng qua cung tỳ vẫn đang đứng ở cửa, nhàn nhạt phân phó.
Lăng Vũ Lưu đột nhiên tìm nàng nhất định có chuyện, nếu có sự tình muốn nói đương nhiên sẽ không tiện để cung tỳ Tây Quyết ở trong này hầu hạ.
Bọn cung tỳ nghe được phân phó của Lạc Khuynh Hoàng, mới từ trong chấn động mà phục hồi tinh thần, vội vàng hành lễ, mới hồn phi phách lạc rời đi.
“Quận chúa Khuynh Hoàng quả thật khuynh quốc khuynh thành, ngay đến bọn cùng tỳ cũng nhịn không được mà ái mộ ngài.” Công chúa Vũ Lưu nhìn bộ dạng hồn phi thất lạc của bọn cung tỳ không khỏi dịu dàng cười, nói với Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng cười như không nhìn Lăng Vũ Lưu, ôn hòa nói: “Là công chúa Vũ Lưu có dung mạo làm các nàng ái mộ mới đúng.”
“Quận chúa quá khen, Vũ Lưu hổ thẹn.” Lăng Vũ Lưu nghe lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, khiêm tốn nói, một mặt lại nâng mắt đánh giá thần sắc Lạc Khuynh Hoàng, làm như tùy ý nói: “Nghe nói thái tử ca ca từng muốn cưới quận chúa nhưng lại bị cự tuyệt?”