Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 832 : Suy đoán
Ngày đăng: 22:18 27/06/20
Âu Dương Thiên Thiên có nằm mơ cũng không ngờ mình và Mã Nhược Anh là chị em cùng cha khác mẹ, càng không ngờ đến lại tương đồng trong cảnh ngộ như thế này. Cô biết chị ấy có mối hận thù với Rostchild, còn từng thề sẽ giết hết tất cả đám người đó đến tuyệt tử tuyệt tôn mới thôi, vậy bây giờ.... khi biết cô cũng mang dòng máu của Rost, chị ấy sẽ làm gì?
Sẽ giết luôn cô sao?
Âu Dương Thiên Thiên run rẩy nhìn người phụ nữ, ngập ngừng gọi:
- Chị...
Mã Nhược Anh vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó, nhưng đôi mắt lại ngập đầy nước, vừa đỏ vừa ẩm ướt, tựa như đang cố kiềm nén gì đó, cũng giống như.... đang tức giận. Nhìn cô gái ngồi phía dưới, cô gằn giọng nói:
- Câm miệng, nếu còn muốn sống.
"..."
Câu nói này của Mã Nhược Anh khiến Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt, lần đầu tiên cô cảm thấy chị ấy đáng sợ như vậy. Từ ánh mắt, đến biểu hiện trên khuôn mặt, đều lạnh lẽo vô cảm như băng tuyết, thật sự rất đáng sợ.
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cố chấp muốn giải thích:
- Chị Nhược Anh, em...
"Vụt" - Chưa kịp nói xong câu, tay cầm súng của người phụ nữ đã nhanh như cắt di chuyển, ngay lập tức xuất hiện trước mi tâm của Âu Dương Thiên Thiên.
Âu Dương Vô Thần bên cạnh nhìn thấy, không do dự mà đưa người ra chắn trước mặt cô, lên tiếng:
- Nhược Anh, cậu muốn làm gì?
Đối diện với hành động của người đàn ông, Mã Nhược Anh không dám làm gì tiếp theo. Tay cầm súng của cô run lên, ngón tay vẫn đặt nơi cò súng nhưng mãi không thể bóp được.
Cô biết, cô không thể xuống tay với Âu Dương Vô Thần, nhưng làm sao đây... cô thực sự rất muốn bắn chết người được cậu ta che chở phía sau, bởi vì... bởi vì...
Đúng lúc này, Vivian từ ngoài chạy vào, nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng được, cô ngay lập tức lao đến chỗ của Âu Dương Vô Thần, hốt hoảng lên tiếng:
- Selina, cô đang làm cái gì vậy? Bỏ súng xuống.
Vivian chỉ vừa nói chuyện với Mã Nhược Anh ngoài kia, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc máy bay thì cô ta liền chạy như điên về phía căn biệt thự này, và phải mất một lúc thì cô mới đuổi kịp cô ta đến đây. Ấy thế mà vừa vào đã thấy cảnh súng đạn rồi. Mà điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa, chính là Mã Nhược Anh lại chĩa súng vào Âu Dương Vô Thần?
Cô ta nghĩ gì mà làm vậy? Có đủ tỉnh táo để biết người mình đang nhắm bắn là ai hay không?
Âu Dương Vô Thần nhìn thẳng vào mắt Mã Nhược Anh, biết rõ cô đang nghĩ gì ngay lúc này, nhưng dựa trên tình thế hiện tại, anh không dám làm gì khinh suất. Để đảm bảo an toàn cho Âu Dương Thiên Thiên phía sau, anh đành nói với Vivian:
- Vivian, nhờ cô giúp tôi đưa Thiên Thiên rời khỏi đây.
Người phụ nữ liếc mắt nhìn cô gái phía sau anh, giờ mới nhận ra Âu Dương Thiên Thiên cũng ở ngay đây, hơn nữa, sắc mặt còn có vẻ không tốt, khuôn mặt vừa tái mét, vừa tràn đầy sự sợ hãi.
Cắn môi, cô lên tiếng:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Âu Dương Vô Thần lắc đầu, đáp:
- Không có thời gian giải thích, cô mau đưa Thiên Thiên ra khỏi đây đi.
Mang theo nghi hoặc đi đến, cô mở cửa nhà vệ sinh, chứng kiến Âu Dương Thiên Thiên nôn thốc nôn tháo vào bồn rửa mặt. Cô ấy gần như nôn hết những thứ trong bụng mình ra ngoài, tất cả bữa sáng đều trôi sạch.
Cau mày suy nghĩ, cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên một lúc lâu cũng không lên tiếng. Đợi đến khi cô ấy dừng nôn, mở nước ra rửa mặt, Vivian tiện tay cầm một chiếc khăn gần đó đưa tới, tiện thể hỏi:
- Làm sao vậy?
Âu Dương Thiên Thiên nhận lấy chiếc khăn, nghẹn giọng đáp:
- Không có gì, chỉ là bụng có chút khó chịu. Có lẽ lúc nãy chạy nhanh quá nên hơi bị xốc.
Vivian nhìn Âu Dương Thiên Thiên vẫn còn thở gấp, hỏi tiếp:
- Bụng em khó chịu như thế từ trước đến nay sao? Thường xuyên?
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, nhăn mặt trả lời:
- không phải, chỉ gần đây thôi.
- Chính xác là bao lâu? - Vivian vẫn cố hỏi.
Nuốt một ngụm nước bọt, Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt suy nghĩ, vài giây sau mới lên tiếng:
- Tầm 4 5 tuần trước, bụng đôi khi khó chịu một cách vô lý, tôi hay cảm thấy muốn nôn nữa. Khi đến Mỹ, việc này còn xảy ra thường xuyên hơn.
Vivian liếc mắt, nói:
- Phelan biết chuyện này không?
- Không, tôi không nói với A Thần, sợ anh ấy sẽ lo lắng.
Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên quay sang nhìn Vivian, hỏi:
- Mà tại sao cô lại hỏi những việc này? Cô biết nguyên nhân ư?
Vivian chớp mắt nghiêm túc, đáp:
- Tôi nghĩ có lẽ mình biết, nhưng vẫn chưa chắc chắn. Tôi hỏi em thêm một câu nữa, suy nghĩ thật kĩ rồi trả lời.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, im lặng như ngầm đồng ý. Thấy vậy, Vivian liền nói:
- Kinh nguyệt dạo gần đây của em như thế nào?
Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên cau lại, cô nheo mắt, cố nhớ:
- Tháng vừa rồi không có, tháng này cũng chưa đến. Tôi nghĩ có lẽ mình bị chậm kinh.
Vivian nghe xong, bất gác thở một hơi khó hiểu, lắc đầu nói:
- Không, không phải chậm kinh.
- Vậy rốt cuộc tôi bị cái gì? - Âu Dương Thiên Thiên không kiên nhẫn lên tiếng
Cắn môi, người phụ nữ nhìn thẳng cô, hỏi một cách nghiêm túc:
- Thiên Thiên, em có nghĩ rằng.... mình đang mang thai không?
*Đọc xong nhớ like chap cho Tiêu nha*