Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 833 : Tại sao lại ngay lúc này?

Ngày đăng: 22:18 27/06/20


Âu Dương Thiên Thiên đứng hình trước câu hỏi của Vivian, cô bối rối nói:



- Không thể nào, sao tôi có thể...



- Bụng thường xuyên khó chịu, không ăn được thức ăn nồng mùi hoặc đồ sống, hay nôn mửa, kinh nguyệt chậm... đều là những dấu hiệu của thai phụ. - Vivian lên tiếng chắc chắn, như thể cô đã khẳng định việc Âu Dương Thiên Thiên mang thai là thật vậy.



Nhìn ánh mắt hoang mang trước mặt, Vivian cắn môi suy tính, sau vài giây thì hỏi:



- Mặc dù tôi không phải bác sĩ nhưng tôi có cách giúp em kiểm tra, muốn thử không?



Âu Dương Thiên Thiên lo lắng mím môi, cô âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, không đáp....



===============================================



Ở một diễn biến khác, Stefan kéo theo Mã Nhược Anh ra khỏi căn biệt thự, anh dắt cô đi một con đường riêng biệt với Vivian, nhằm tránh xa đám ám vệ của Bush.



Đi được một đoạn, Mã Nhược Anh bỗng ngừng lại, cô hất tay Stefan ra, lạnh giọng lên tiếng:



- Tại sao anh lại ở đây?



Người đàn ông chậm rãi thu tay về, bình tĩnh đáp:



- Em muốn tôi trả lời thế nào?



- Anh theo dõi tôi? - Mã Nhược Anh hỏi tiếp.



Stefan mím môi, thẳng thắn thừa nhận:



- Phải.



Mã Nhược Anh ngước đầu lên, đôi mắt hung dữ đáp:



- Stefan, rốt cuộc tôi phải làm thế nào anh mới buông tha cho tôi? Anh không nhìn rõ tình hình hiện tại sao? Tôi muốn giết chết Cadira, muốn tiêu diệt cả gia tộc Rostchild, tôi có thể làm bất cứ việc gì để thực hiện ước muốn đó, thậm chí là đến đây, không quan tâm nơi này là đâu cả. Tôi đã không để ý đến Bush, thì anh cũng nên hiểu, anh căn bản không thể ngăn cản tôi.





Âu Dương Thiên Thiên ngẩng mặt nhìn ra ngoài, nuốt một ngụm nước bọt, cô từ từ mở cửa ra, nhận lấy chiếc điện thoại từ tay người phụ nữ. Vivian đưa cho cô xong, biết rằng cần có không gian riêng, cô liền quay người đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.



Âu Dương Thiên Thiên đi đến ngồi xuống giường, cô hít vào một hơi sâu, vuốt tay bắt máy.



- A Thần!



Từ đầu dây bên kia, giọng của người đàn ông vang lên:



- Thiên Thiên, em thế nào rồi? Đang ở đâu? Có bị thương không?



Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cố tỏ ra thật tự nhiên, đáp:



- Em không sao, em... về khách sạn rồi, đang ở trong phòng. Vivian ở cùng em, rất an toàn.



Âu Dương Vô Thần nghe thấy, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền dò hỏi:



- Chị Nhược Anh... thế nào rồi?



Người đàn ông không giấu diếm cô, rất thành thật trả lời:



- Cô ấy không sao, được Stefan đưa đi rồi.



Nghe vậy, Âu Dương Thiên Thiên cũng không hỏi gì thêm nữa, cô cắn môi, nghĩ đến chuyện lúc nãy, đảo mắt nói:



- A Thần, em cảm thấy... hay là tạm thời... chúng ta đừng nên gặp nhau nữa?



Lời nói của cô khiến Âu Dương Vô Thần đứng hình trong chốc lát, anh theo bản năng thốt lên:



- Em đang nói cái gì vậy?



"Sờ poi chap sau:



- Ông là... Cadira Rostchild? Tại sao ông đến đây?



- Vivian, không sao đâu, ông ta... là ba của em!"



*Đọc xong nhớ lik chap giúp Tiêu nha*