Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 21 : Tội ác của sở nghiên cứu

Ngày đăng: 10:37 18/04/20


Theo tuyến đường đã định ra, thuyền nhỏ dần tiếp cận đảo nhỏ. Nước biển xanh lam lẫn vào cát trắng mềm mại, những cây dừa nghiêng nghiêng cong cong trên bờ biển, phía sau là cây cối rậm rạp, im lìm giống như không có trải qua mạt thế.



Mọi người lên bờ, khi nhìn đến hải đảo thì tinh thần mỏi mệt dường như bộc phát ra hết, một đám ngồi trên bờ cát thở dốc. Cũng may con bạch tuộc cùng đám động vật biển gặp được chỉ là cấp một cấp hai, đối với bọn họ đã cấp ba thì tương đối dễ dàng. Đại khái thì con bạch tuộc đó là sinh vật mạnh nhất vùng biển này đi.



….



Ninh Nguyệt Tân ôm cái đầu kia xuống thuyền, vẻ mặt đầy vẻ ta đây ưu việt đã tan biến. Hai mắt nhìn thẳng về phía trước. Tần Miên hảo tâm, giúp đỡ cô đặt thủ cấp ở trong ba lô.



Ở trên bờ cát mọi người kiểm tra lại vật tư, lúc nãy gặp bạch tuộc, vì thuyền bị rung lắc quá dữ dội, rất nhiều ba lô cùng vật tư mang theo trong đó đều rơi xuống biển.



Mục Siêu thừa dịp mọi người không có để ý, nhanh chóng bỏ vào trong ba lô chút nước không gian cùng thức ăn. Đều là từ nhà gỗ nhỏ. Hình như đã lâu cậu chưa tiến vào, từ khi chạy trốn đến nay, tác dụng của không gian đối với cậu chỉ có chứa đựng đồ vật cùng lấy nước từ bên trong. Xác nhận tâm ý với người yêu, tin tưởng đồng đội của mình, dường như so với không gian thì quan trọng hơn nhiều. Tâm tình của cậu cũng bị nhiều chuyện chưa từng trải qua trước đó chiếm cứ.



Quân sư đang kiểm tra miệng vết thương của Hoàng Phong, mặt Nhị Hoàng nhăn nhó, kêu gào đau đau, khiến Quân sư không biết làm sao. Vẫn là Tiểu Cảnh đá vào chân của Nhị Hoàng một cái mới khiến gã yên tĩnh lại. May mà mọi người đều dự trữ tinh thạch khi dị năng trong người tiêu hao hết thì có thể dùng được.



Sau khi nghỉ ngơi lại sức, Thẩm Sâm vỗ mấy hạt cạt bám trên quần, lập tức kéo lấy cái tay như làm nũng đang chìa ra của Mục Siêu về phía mình. Không có ai phản đối, ngay cả Mục Siêu nghĩ Cố Giai hay làm chuyện tệ hại trong đội ngũ khi thấy cậu đứng lên cũng đứng dậy. Cát bám trên người cũng không vỗ xuống hết được. Cố đại tiểu thư oán hận vài câu, nhưng vẫn đuổi theo bước chân của mọi người.



Dị năng của Kiều Viễn cùng thuộc tính đặc thù dị năng của hắn hợp lại càng tăng thêm sự phát huy sức mạnh thập phần xuất chúng ở nơi này.



Nhánh cây nhỏ trôi nổi lơ lửng trong tay hắn, chậm rãi biến thành hình dạng một con hạt giấy, lảo đảo bay về phía sâu trong rừng cây. Nơi này tuy đẹp, nhưng nếu là chỗ của sở nghiên cứu, nguy hiểm sẽ tự nhiên nhiều hơn so với chỗ khác.



Nhất là đêm hôm trước các đội viên đều bị Mục Siêu cằn nhằn cả đêm. Ai cũng khẩn trương vô cùng. Không khí quanh họ cũng lây truyền sang những người khác. Thần kinh căng chặt, rất sợ giây tiếp theo không người thì đám thú hay quái vật nào đó xông ra.



Trên thực tế thì lúc đến được cửa sở nghiên cứu, mọi người cũng không gặp qua bất cứ thứ gì, khi Lôi lão đại cùng Nhị Hoàng đang muốn thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Quân sư, Tiểu Cảnh cùng Thẩm Mục, bốn người đứng tụm lại nói gì đó rất nghiêm túc. Trợ thủ của Ninh Nguyệt Tân tiến lên quan sát, trước cửa sở nghiên cứu, bọn họ không phát hiện được điều gì chứng tỏ là hai đội ngũ còn lại đã đến, cho nên mọi người ngồi trước cửa sở nghiên cứu, nghỉ ngơi một hồi, nếu trên biển không có tín hiệu khẩn cấp cầu cứu gì đó, vậy thì hai đội ngũ đó vẫn còn sống. Cho nên thuận tiện thì ngồi đây đợi hai đội đó tới.



…….



“Tiểu Cảnh, các em nói gì thế?” Trên thô nhân Lôi lão đại lắc lư thân mình, làm nũng hỏi Tiểu Cảnh.



Khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Cảnh mỉm cười, tay không chút lưu tình tát thẳng tên sinh vật hình thể to lớn nào đó. Bốn người bọn họ vừa nãy thảo luận một chút về hòn đảo quái dị này.



Một hòn đảo không lớn cũng không nhỏ, trên đảo cây cối dày đặc lại không có động vật nào, điều này khiến cho mọi người thật khó hiểu. Mà Mục Siêu lại cố ý vô tình lộ ra chút tin tức về Hầu vương cùng Thực nhân hoa, càng làm cho Tiểu Cảnh cùng Quân sư suy nghĩ sâu xa.



Mục Siêu nhìn hai người đang cau mày cách cậu không xa, khóe miệng câu lên, Lôi lão đại ngay thẳng vừa nhìn thì biết là một người ghét ác như thù, mà sự thật cũng chính là như thế, vật hợp theo loài, nhân dĩ quần phân (Xuân: người như nhau thì thường đi chung), hai người này ở bên cạnh hắn cũng có cốt khí nhất định của mình.



Quân sư lần thứ n đẩy cái đầu của Nhị Hoàng cứ luôn tập kích đến y, nếu như Mục Siêu nói là thật, thế thì phần thưởng của chuyến đi nhiệm vụ lần này hình như không thể cầm được rồi. Đội ngũ lâu lắm rồi không có tiêu tốn gì nha… Vì sao trước đó lại nhận nhiệm vụ này cơ chứ.



Nhìn Quân sư ôn nhã như ngọc cũng mặt nhíu mày chau, đáy lòng Mục Siêu dâng lên niềm vui trả thù ~ Nhị Hoàng muốn chết quả nhiên chỉ có thể khiến Quân sự khó xử thui à.



Mục tiểu gia có thú vui thiệt ác nghen!



…..




Tầng bốn không có như tưởng tượng của mọi người, như quái vật gì đó đột ngột xông về phía họ. Im lặng, không khí nguy hiểm quỷ dị nổi lên….



“Đi xuống đi.” Giản Thành nói xong câu đó, cảnh giác nhìn khắp phía. Mười người không dám cách thanh máy quá xa, chỉ hơi tản ra một chút, mỗi người đều cảnh giác.



“Shh ~ Shh ~ ” tiếng phun lưỡi cực kỳ nhỏ, vảy xanh thẫm chợt lóe qua.



Sắc mặt Tô Hàng nhất thời trắc toát. “Là rắn! Đến rồi!”



“Cậu bé nhỏ này thật cảnh giác nha ~ ” giọng nữ kiều mỵ vang lên. Một đuôi rắn lốm đốm màu đen lục chầm chậm trườn ra từ bàn công tác cách đó không xa. Nửa phần trên là thân phụ nữ cũng lộ ra theo cái đuôi rắn.



Mọi người lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy mỹ nhân xà chân chính cũng có chút muốn mửa.



Trừ khuôn mặt yêu mị, tóc của cô ta cũng là đống xà nhỏ, cứ hướng về phía họ phát ra tiếng “Shhh Shhh” uy hiếp. Thân thể cô ta ngoài trừ phần trên của hai cánh tay là giống nữ, còn dài xuống dưới là phần tay của đàn ông! Màu da khác thường khiến người ta không rét mà run. Trên ngực nữ nhân, số 006 to tướng đỏ tươi, khiến người ta chú ý. Mà trên cái đuôi hoa văn màu xanh thẫm kia, những con rết nhỏ bò lết lung tung.



Đây là quái vật gì thế …. Khiến người ta ghê tởm, trái tim trở nên lạnh căm…



Thì ra, đây là thí nghiệm của sở nghiên cứu, tất cả đều vậy sao?



Dường như nhận ra được cảm xúc trong mắt mọi người. 006 khẽ cười, “Mấy người thương cảm tôi đấy à? Vẫn còn lương tâm đó chớ.” Nó hình như liếc mắt nhìn Mục Siêu một cái. “Mặc kệ nói gì thêm, tuy tôi không muốn giết mấy người, nhưng cũng không thể để mấy người đi qua nha ~ ” ngữ khí làm nũng ngượng ngạo của cô ta khiến mọi người đều rùng mình.



“Vì sao? Chúng tôi cớ gì không được đi qua?” Mục Siêu tiến lên trước một bước, không cảm thấy vật thí nghiệm ghê tởm, kiếp trước cậu ở phòng thí nghiệm nhiều ngày như vậy, đối với vật thí nghiệm thế này, không có thứ gọi là kinh tởm hay chán ghét. Đã xem qua vật thí nghiệm được chế tạo như thế nào, bị đối đãi ra sao, bị ghê tởm như thế nào, bị giết thế nào, trong lòng cậu chỉ có thương hại cùng cừu hận đối với đám người gọi là nghiên cứu viên kia thôi.…



006 nhìn đôi mắt cậu, sửng sốt đôi chút… “Thì ra, là cậu ư.”



….



Tác giả có chuyện muốn nói: các bạn nói coi, 006 có phải trọng sinh hay không?



Đúng? Không đúng?



Mà thôi hey~ không nói cho mọi người biết đâu ~



Nhưng khi phó bản lần này hoàn thành, đối với kết cục có ảnh hưởng rất lớn ~



He he he ~



Càng lúc càng chậm xin lỗi QAQ



Xuân: hiện tại ta sẽ đăng bài kh theo thời gian nhất định nữa, nhưng yên tâm nhất định sẽ hoàn bộ này. Mỗi lần đăng bài sẽ khoảng 5c / 1 tháng. Ứng dụng cho cả Mạt thế trọng sinh chi Trang Thiển.