Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 22 : Tội ác của sở nghiên cứu (nhị)

Ngày đăng: 10:37 18/04/20


“Cô biết tôi?” Nét mặt Mục Siêu đầy nghi hoặc, trong lòng lại sóng cuộn biển gầm. Chẳng lẽ vật thí nghiệm này cũng trọng sinh? Sau đó vì vậy mà bị bắt tới đây?



006 mỉm cười lắc đầu, Mục Siêu thở phào một hơi, lại thấy 006 ngẩng đầu, mở lớn miệng, thanh âm khàn khàn từ cổ họng phát ra.



“Đinh --” Ninh Nguyệt Tân cùng mười người đi xuống. Vừa lúc nghe thấy tiếng của 006. Cũng nhìn thấy toàn bộ 006.



“Thật gớm ghiết!” Cố Giai một đoạn thời gian không trải qua nguy hiểm, bản tính lại hiện ra. Một câu này của cô ta, 006 đang kêu cũng chậm rãi cúi đầu, đồng tử như xà dựng thẳng hơi co rụt, ánh mắt lạnh lùng như hàn băng, nhìn Cố Giai.



006 trước kia là người mẫu bị lừa đến đây, bởi vì ánh mắt có chút giống mắt rắn, nên thường dùng kính sát tròng che đi. Nhưng khi bị sở nghiên cứu đổi thành bộ dáng này, hận vô cùng, còn nói cô ta xấu, đó chính là vẩy ngược của 006.



Mục Siêu âm thầm lắc đầu, số kiếp của Cố Giai là đây.



“Bịch bịch bịch…” “Sột soạt…”



Đủ loại tiếng động truyền đến, cho dù Tô Hàng không nhắc nhở, mọi người đều dựa vào nhau, sắc mặt tái nhợt. bốn phía bọn họ đã bị sáu vật thí nghiệm vây lại.



Trước ngực từng vật thí nghiệm, hoặc trên quần áo, hay trên đầu, số mã màu đỏ khiến mắt mọi người đau đớn.



Hai tay Giản Thành không khỏi nắm chặt. Đối diện hắn là một nhóc con so với Tô Hàng còn bé hơn. Trên tay nó ôm một món đồ chơi xe lửa, ánh mắt mờ mịt, vốn thân mình là béo trắng nhưng giờ chỉ có đám vảy trải đều, mà chân lại là móng chim…



“Anh ơi… Em nhớ mẹ…” Vật thí nghiệm 017 mặc bộ đồ dài màu trắng nói… Tiếng nói non nớt làm cho mọi người trong đội đều không đành lòng.



006 phun ra lưỡi phân nhánh, “Mấy người không thể tiến thêm về trước. Nhưng, cậu ta thì cho tôi.” Cánh tay nửa nam nửa nữ phải chỉ về phía Mục Siêu.



“Không được.” Vài người trăm miệng một lời từ chối.



“Vậy xin lỗi!” 006 dẫn đầu công kích! Cái đuôi rắn to lớn mang theo đám rết của cô ta quét về phía mọi người. Mọi người nhanh chóng tránh đi, Thẩm Sâm hấp tấp chạy về phía Mục Siêu, ôm Mục Siêu né thoát. Mà Cố Giai đang cố gắng trốn ở giữa hoảng loạn nhìn cái đuôi rắn to lớn kia, toàn thân run rẩy, không có ai tới cứu cô, tránh không kịp, bị đuôi rắn quét tới một bên! Nặng nề nện lên vách tường cạnh thang máy.



Đám trùng rết bò trên miệng vết thương thật dài nơi bụng Cố Giai. Máu chảy ra.



006 yêu kiều mỉm cười, thu lại cái đuôi đầy trùng rết kia. Soạt xoay người nhắm hướng Thẩm Sâm cùng Mục Siêu.



….



Ngọn đèn trắng nhạt phản chiếu trận đấu này, Lôi Đình cùng Tiểu Cảnh với Nhị Hoàng và Quân sư, bốn người hợp lực đối phó vật thí nghiệm có chút giống bướm. Vật thí nghiệm này không có dáng ngoài rõ ràng, làm cho bốn người áp lực rất nhiều.



Quân sư tránh khỏi cái miệng lớn của hồ điệp, lại ngửi thấy một mùi hương ngọt ngán, vừa muốn nhắc nhở mọi người có khí độc, trước mắt đã thiên toàn địa chuyển.



“Quân sư!” Nhị Hoàng như điên lên chạy về phía Quân sư, phát hiện y còn thở, lập tức xoay người đối phó với hồ điệp. Tay chân Nhị Hoàng chạm đất dùng sức đạp một cái, móng sắc hung mãn chộp lên lưng hồ điệp. Tạo ra vài vết thương thiệt sâu. Chất dịch màu xanh lá trong suốt từ vết thương chậm rãi chảy ra, một mùi hương phân tán trong không khí.
“Đây là người các người muốn cứu. Cũng là đám mang virus khuếch tán đến thế giới này.”  Lão tang thi ngữ khí trào phúng, nhìn bốn người kia. Ba người nam nữ còn trẻ, một người đàn ông trung niên. Ánh mắt nó phản chiếu vẻ cừu hận.



“Chúng tôi không tính cứu bọn họ.” Mục Siêu thản nhiên nói. Lão tang thi trầm mặc một lát, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch cười: “Được, tốt.”



Đứng trước bể nước, nhìn bốn người kia, có một người cậu đã từng gặp, chính là người đàn ông trung niên đó, tại kiếp trước của cậu, tất cả những thực nghiệm liên quan của cậu đều là người đàn ông này động tay. Thân thể dường như vẫn còn cảm nhận được sự đau đớn. “Bà vì sao đưa tôi đến đây?”



“Bởi vì thứ này.” Một viên đá màu đỏ óng ánh lặng lặng nằm trong hộp thủy tinh trong suốt. Tinh xảo đến nỗi khiến người ta vừa đưa mắt đã nhìn thấy rõ ràng. Rất khó tưởng được rằng nó là nguyên nhân biến con người thành một đám quái vật làm người khác khó chịu đến ghê tởm.



“Nàng tiên cá” nhảy lên, cái miệng lớn cắn rớt chân của một cô gái treo phía trên. Bọt nước văng tung tóe, bể nước trong trẻo nhanh chóng bị nhuộm một mảng đo đỏ, cô gái kêu thảm thiết, cầu xin tha cho, giọng nói khản đặc.



“Tha cho mày? Lúc trước con gái tao cũng cầu xin bọn mày, bọn mày có ai khởi tâm thương hại nó không?” Lão tang thi nhìn nàng tiên cá trong bể nước, vô cùng đau khổ. “Cầm nó đi đi. Bạn của cậu rất nhanh sẽ đến đây. Vật thí nghiệm nơi này càng lúc càng không chịu theo khống chế nữa rồi.” Ấn một cái nút, bốn người từ từ bị hạ xuống. Tiên cá hưng phấn cứ nhảy lên nhảy xuống vòng qua vòng lại trong bể nước, vách tường vại nước dày bị chấn đến hơi hơi rung rung.



Thân thể của tên đàn ông trung niên vốn run bần bật nhưng khi nhìn thoáng qua Mục Siêu, đột nhiên sung sướng reo lên. “Đó là vật thí nghiệm mang ngọc phải không! Thả tôi xuống! Tôi muốn nghiên cứu nó! Buông tôi ra!”



Nhìn tên đàn ông như không mạng mà cứ liên tiếp giãy dụa. Mục Siêu nắm chặt quyền. “Gã nói vậy là ý gì?!”



Lão tang thi chỉ nhìn thân thể của đám người tiến vào trong nước, sau đó gã đàn ông trung niên giãy dụa mạnh nhất bị nàng tiên cá cắn lên cổ. Máu đỏ tươi văng đầy tầm mắt. Ba người hoản sợ run lên, đấm vách thủy tinh, trên mặt đều là sợ hãi méo mó, mặt đầy nước màu đỏ. Cách vách thủy tinh vẫn ngửi được mùi máu nồng đợm.



Một người, lại một người nữa, ba người bị tiên cá hung tàn tha trở về. Máu tươi đã nhuộm đầy bể nước….



“Bọn họ chết chắc phải không?” (X: Ta không hiểu mấy nên ed bậy lun)



“Cậu nhìn tóc nó đi? Chính là kiệt tác của bọn chúng đó, đem các xúc tua của hải ong vàng cấy vào đầu con gái ta… Đó là loài sứa độc nhất trên thế giới…” Lão muốn khóc, lại vì biến thành tang thi mà không thể rớt ra giọt nước mắt nào….



“Vậy tôi? Chuyện của tôi là thế nào…”



“Cậu là người may mắn, là người duy nhất từ khi sở nghiêm cứu thành lập tới giờ. Cho nên một sô vật thí nghiệm rất ghen tỵ với cậu… Chẳng qua bọn ta phát hiện cậu cùng Hỗn Nguyên Châu có độ tương xứng đến 90%...”



Mục Siêu vuốt hoa văn nơi xương quai xanh, suy nghĩ, quả thật, Hỗn Nguyên Châu là cậu có được ngoài ý muốn từ một người xa lạ. Cho nên kiếp trước người đàn ông đó mới nhận ra cậu là người mang không gian….



……



“Anh lợi hại thiệt đó nha…” 006 lau máu trên cánh tay, dùng một con mắt còn lại nhìn Thẩm Sâm cười.



“Để tôi đi vào.” Thẩm Sâm cố gắng chống đỡ sự choáng váng của thân thể.



Khi bọn họ giằng co, trong cửa truyền đến một tiếng nổ mãnh liệt.