Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược
Chương 32 : Ỷ Sơn thôn
Ngày đăng: 10:37 18/04/20
Ba tháng sau.
Tầng tuyết dày như làn váy trải rộng trên tán cây tùng bách xanh biên biếc. Xung quanh đều là mảnh tuyết trắng xóa, chỉ có khói bếp lượn lờ trên đỉnh thôn xóm biểu hiện chút sức sống. Bốn phía là tiếng róc rách trôi chảy của dòng suối. Ánh nắng chói chang chiếu xuống không trung, rõ ràng là ngày nắng, nhưng không cảm thụ được chút độ ấm nào, khí lạnh hăng hái chui vào trong quần áo mỗi người.
“Cha ơi!” Một cục tròn tròn bên cạnh dòng suối đột ngột đứng lên. Ấy dô ~ thì ra là một đứa nhỏ nghen. Trắng trắng mập mập, mặc một cái áo khoác bông nho nhỏ, Mũ áo trắng nhỏ còn cố tình may thêm hai cái tai mèo nhỏ nhô lên, từ xa nhìn thì giống như có một đôi tai mèo trắng mềm. Tuyệt không giống trẻ con ở mạt thế.
Đứa nhỏ này là ai? Dĩ nhiên là Mục tiểu Phi Ly được cưng chiều cực kỳ ~ xét theo bối phận, Mục Siêu cùng Thẩm Sâm là hai người cha, Tô Viện cùng Tô Hàng là chị gái cùng anh trai, Thẩm Lộ là chú, Kiều Viễn là ‘thím’ (này rõ ràng là Thẩm đại đại đặt tên riêng nghen (*ω*) Tiểu Kiều thiệt xấu nha.) Mà người duy nhất không tý quan hệ gì với mọi người là Tần Miên cũng thành dì luôn.
Quả thật là một gia đình lớn!
Vì sao mấy người này lại ở trong thôn trang nơi khe núi, này thì phải kể lại ba tháng trước.
Tiến vào giữa tháng chín, thời tiết mạt thế cũng bắt đầu thay đổi.
Vốn là cuối thu nắng gắt lại bá chiếm thời tiết, vốn là một màu vàng óng ánh, là thời điểm lá vàng khắp nơi, lại rơi rớt mấy bông hoa tuyết trắng bé xíu. Mọi người bị bông tuyết trắng nhỏ bé thưa thớt đó làm trở tay không kịp.
Độ ấm cũng dần chuyển sang lạnh. Một ngày trước vẫn là hai mươi mấy độ thoải mái. Qua hôm sau đã mang bộ dạng năm sáu độ, nhìn thời tiết có vẻ sẽ càng lạnh hơn nữa.
Mục Siêu một đường đi tới, phát hiện rất nhiều người đều không kịp tránh lạnh mà phát sốt cảm mạo. Càng đi lên phía bắc càng lạnh, đến biên giới nam bắc thì đã trở thành đại tuyết lông ngỗng! Trên xe đều là người phía nam, nhìn thấy tuyết thì cũng không lớn như vậy. Bốn phía đều tích một tầng tuyết dày trắng tinh.
Xe chạy nhanh trên chiếc ‘thảm’ trắng bông hoàn mỹ đó, căn bản là nhìn không thấy phương hướng của đường quốc lộ dài ngoằn, những dấu vết do xe chạy quá nhanh ở đằng trước nhanh chóng bị bao trùm. Mà người đi ô tô trên đường ngồi co ro ôm chặt lấy thân mình, quần áo đơn bạc không chống đỡ nổi cái lạnh rét căm xâm nhập vào. Trên đường người bị đông chết cũng không ít hơn so với người bị tang thi cắn chết chút nào.
Mùa đông đến sớm, còn sớm hơn so với kiếp trước. Không đợi Mục Siêu lo nghĩ cho người khác, bé con nhà cậu đã có vấn đề.
Phi Ly hôn mê.
Không có bất kỳ dấu hiệu gì, tựa như mùa đông này, thình lình ngủ mê. Tô Viện là người đầu tiên phát hiện không đúng, Tiểu Phi Ly khi mùa đông đến gần càng lúc càng lười nhúc nhích.
Quan tâm sẽ bị loạn, Mục Siêu cực lo lắng, vẫn là Thẩm Sâm lôi kéo khiến cậu tỉnh táo lại.
Gen trong thân thể Phi Ly rốt cuộc là gì thì bọn họ không biết. Mục Siêu kiểm tra cơ thể Phi Ly, các chỉ tiêu rất bình thường. Chỉ là mê man không tỉnh thôi. Không có cách nào Mục Siêu đành phải đem Phi Ly vào không gian. Dùng một cái rổ đan nhỏ để bé vào rồi đặt trong nước suối không gian, mỗi ngày đều để vào khoảng một giờ nhưng không liên tục.
Mục Siêu cùng Thẩm Sâm tâm tình không vui lên đường, gần đây mọi người tìm được cái thôn xóm nhỏ.
Nói đến thôn nhỏ này, khi mạt thế đến, thế mà lại không có bao nhiêu thương vong. Người trong thôn lấy ý kiến của đám trẻ tuổi, đồng tâm hiệp lực giết chết người bị biến thành tang thi. Dị năng giả trong thôn cũng không ít. Vừa hay dựa núi Thanh Sơn, trước mặt có dòng suối, tự cung tự cấp vô cùng yên bình.
Lúc mới tới thôn, vì trước đó có trường hợp thôn nuôi tang thi, hai chị em Tô gia cảnh giác cực kỳ. Bất quá thôn này với chỗ đó không giống nhau. Thôn dân ai cũng nhiệt tình sáng sủa, so với sự tàn khốc mạnh được yếu thua của mạt thế thì so ra thì nơi này đối lập rõ ràng. Sau đó mọi người mới biết vì thôn dựa vào núi nên được kêu là Ỷ Sơn thôn.
Thôn dân tự mình nuôi gia cầm súc vật, trồng rau, vì họ là người ngoài đến, thôn trưởng làm chủ đem phòng hiện tại không ai ở cho bọn họ trú tạm. Đều phân ra cho họ.
Trong thoáng chốc, nghĩ đến cụm từ thế ngoại đào nguyên linh tinh. Tô Viện buông cảnh giác, mọi người cũng chia nhiệm vụ phù hợp, vài người một tổ ra ngoài săn thú, cung cấp kiến nghị phương pháp phòng ngự cho thôn, bởi vì mùa đông đến, Mục Siêu còn đem đệm chăn quần áo mùa đông chia cho những thôn dân thiện lương này. Ngày mai đi xem các ruộng, săn thú, nhìn tình huống tiểu Phi Ly. Cuộc sống của bọn họ nhàn nhã có chút không chân thật.
Mọi người kiểm tra khắp nơi trong xưởng, không có nguy hiểm, bất quá mạch điện đã đứt. Sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối tăm, trong nhà xưởng cũng dần không thấy rõ.
Hỏa cầu của Tần Miên phừng lên, nấu cơm cùng chiếu sáng đều dùng lửa thường châm.
Phi Ly ngồi trên cái ghế nhỏ. Có hơi bồn chồn.
“Đói bụng hả? Chị nấu cơm cho em nha. Bé mèo muốn ăn gì nè?” Tô Viện cọ cọ mặt Phi Ly, thuận tay nhéo nhéo một tý.
“Không đói đâu, chị làm gì ăn cũng ngon hết.” Phi Ly xoa xoa hai cái tay bé bé mập mập, thường xuyên sờ sờ vòng đeo trên cổ mình. Bé có loại cảm giác không thoải mái chút nào, nhưng lại không rõ vì sao cũng không biết nên nói ra thế nào.
Thẩm Sâm kỳ quái nhìn qua. Từ tốn đi tới.
“Lão cha…” Phi Ly mếu máo, “Khó chịu quá à.” Người đàn ông trước mặt này tuy hay đâm vào chỗ đau của bé, nhưng trên người luôn mang lại cảm giác an toàn.
Thẩm Sâm đưa tay sờ trán, không nóng. Sờ đến bụng nhỏ, không trướng.
“Không phải vậy mà. Là…” Bé không biểu đạt được, khiến cho đôi mắt cũng đỏ lên.
“A Sâm, anh lại ăn hiếp bé mèo đấy à.” Mục Siêu còn tưởng là cuộc chiến hằng ngày của hai cha con họ, Phi Ly luôn giả bộ khóc lóc rồi Thẩm Sâm mặt than sẽ dỗ bé. Trăm lần như một!
Vừa bước qua, chỉ nghe ‘Oành!’ một tiếng, cửa lớn của nhà xưởng bị một lực lớn đánh văng. Năm chiếc xe cùng gió tuyết xông vào.
Mục Siêu rùng mình. Thể chất cậu luôn sợ lạnh, cho dù có nước trong không gian cải biến thì cũng không thể thay đổi phản ứng sinh lý trực tiếp của cậu.
Bên trong nhà xưởng thật khó khăn mới tăng lên chút độ ấm giờ thì tuột cái vèo. Mọi người mặt lạnh nhìn đám người tiến vào.
Xe ngừng. Từ trên xe bước xuống hai người, một cao lớn một gầy nhỏ, hai người cách biệt rất nhiều.
Thẩm Sâm chưa kịp cảnh cáo bọn họ, liền cảm thấy người bên cạnh giật mình sửng sốt, quay đầu qua, trong mắt Mục Siêu trừ bỏ kinh ngạc còn trắng trợn lộ ra hận ý.
Nhìn hai người đàn ông đi tới chỗ mình, có một người bọn họ đúng là rất quen.
Tác giả có lời muốn nói:
Đến đây thì mọi người nhìn ra gì chưa?
Đã nhìn ra rồi sao?
o(* ̄▽ ̄*)ゞ
Tôi mới hổng nói cho biết đâu ~