Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 33 : Thi Triều

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Người đến, một người trong đó Mục Siêu đã rõ như lòng bàn tay. Mà một người khác, cậu vô luận như thế nào cũng không thể tiêu được nỗi hận thù.



Lương Thiên! Không ngờ lần này lại gặp được gã… Vốn tưởng rằng gã này sẽ tới căn cứ Tây Nam, sau đó trở thành tay sai của Điền gia.



Gầy yếu, là hạt giống Mục Siêu mặc định cho Từ Huy. Đã lâu không gặp cậu ta, Mục Siêu tinh tế phát hiện cậu ta càng ngày càng gầy hơn trước. Trong mắt không còn tính kế hay ương ngạnh nữa, ngược lại là một mảng yên tĩnh, lạnh nhạt làm cho Mục Siêu tưởng rằng không phải là Từ Huy vốn có kia nữa. Khóe miệng cậu ta còn có vết thương rất mới chưa lành kịp. Ngược lại thì quần áo so với trước càng tốt hơn. Cường tráng hiển nhiên là Lương Thiên, bộ dạng hàm hậu, lễ phép nhận lỗi với mọi người, một tay kéo Từ Huy, một bộ để cho đoàn xe mình sắp xếp nghỉ ngơi. Thoạt nhìn là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa. 



“Xấu hổ quá, quấy rầy mọi người nghỉ ngơi rồi. Chúng tôi ở đằng kia đợi ngừng tuyết rồi sẽ rời đi.” Lương Thiên mỉm cười, mọi người không mở miệng chỉ gật đầu đồng ý, sau đó ai cũng bận rộn, chuyện khác không cần bọn họ tới quản.



Mục Siêu lãnh đạm mở miệng: “Nếu đã biết quấy rầy bọn tôi vậy thì phiền anh cách xa một chút.” Cậu không muốn che giấu địch ý của mình. Tên đàn ông này làm cậu nhớ lại rất nhiều thống khổ đã qua.



Thẩm Sâm đứng trước Mục Siêu, lơ đãng ngăn cách Lương Thiên và dùng ánh mắt tìm tòi nhìn gã. Trên mặt rõ ràng thể hiện không hoan nghênh.



Bên nhà mình bắt đầu dậy mùi, Tô Viện nhanh nhẹn nấu đồ ăn. Phi Ly sớm đã víu chặt vào lòng cô, ở góc độ của Lương Thiên, căn bản không nhìn thấy bé béo chân ngắn thân cũng ngắn nốt.



Phi Ly nắm lấy mũ của Tô Viện ở bên cạnh, hai chú vừa tới một người giống như đã chết, không có chút khí tức nào. Một chú thoạt nhìn hệt như con hổ lớn (nhất định là thôn dân hàm hậu thích làm ruộng trong thôn nào đó), nhưng cảm giác trên người đó thiệt đáng ghét. Không thích đâu… Phi Ly nhăn nhăn cái mũi be bé. Theo mắt bé, cha cũng không thích người chú kỳ lạ đó.



…….



Lương Thiên kéo Từ Huy trở lại nơi trú, chỗ này chỉ có hai người bọn họ. Đây là quy tắc của đội.



“Thấy được người yêu trong mơ của cậu? Ha ha, sao thế? Còn muốn nó hả?” Lương Thiên thọc thọc đống lửa đang cháy. Giọng nói đầy tà khí. Giờ phút này, nét mặt hàm hậu ngụy trang không còn nữa. Gã hệt như một con sói. Ánh mắt tàn ác nhìn chằm chằm Từ Huy.



Lương Thiên trừ việc nhân phẩm kém, gã còn là một kẻ thông minh. Bằng không kiếp trước sao có thể làm nội ứng cho Điền gia? Vào lúc gã nhìn thấy Mục Siêu liền thông suốt thấy hận ý từ cậu. Theo lý thì gã cùng Mục Siêu không có đồng thời xuất hiện. Cho dù có, cũng là mấy tháng trước gã có lòng bất chính với Mục Siêu, điều đó Mục Siêu đâu có biết, gã cũng khẳng định hai người không có gặp mặt nhau. Vậy thì hận ý của đối phương là đâu mà ra?



Lương Thiên sờ cằm. Thời gian dài như thế, gã đã sớm vứt quách ý tưởng nọ rồi. Chuyện này thiệt tai bay vạ gió mà.



Không thể không nói, Mục Siêu trọng sinh, thay đổi không chỉ vận mệnh của cậu cùng Thẩm Sâm, có lẽ còn cải biến thêm nhiều thứ khác, chẳng qua chính cậu còn chưa phát hiện ra thôi.



Từ Huy khép lại cổ áo, ý đồ che khuất hôn ngân trên cổ. Không để ý đến gã. Từ Huy cũng không phải đứa ngốc, khoảng thời gian này đã rõ ràng bản tính của Lương Thiên. Không bận quan tâm gã, hoặc chỉ thỉnh thoảng phản kháng đôi chút, gã mới có thể đối tốt với cậu một chút, nếu như cứ giống với đám bạn giường trước kia của Lương Thiên luôn sợ hãi rụt rè hoặc dây dưa nịnh nọt, thì sẽ trở thành vật tiết dục cho thuộc hạ của gã. Từ khi Từ Huy theo gã, nam nữ bên người Lương Thiên vẫn tới tới lui lui như nước chảy, cố tình còn có người cứ muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa dây dưa không dứt.



Bên cạnh đống lửa, một cậu nhóc thanh tú xinh xắn vụng trộm nhìn về phía này, nhìn thấy Lương Thiên liếc mình, lập tức cúi đầu, lỗ tai đo đỏ, sợ người ta không biết nó thích tên Lương Thiên này à.



Chậc, lại một đứa ngu, đây là suy nghĩ của mọi người, nhưng không ai nhắc cậu nhóc không biết ôm trong mình mục đích gì, chỉ có Từ Huy, cũng không rõ có phải Lương Thiên hồi tâm chuyển ý hay không, tóm lại từ khi Từ Huy xuất hiện, đủ loại hình nam nữ xinh đẹp một chút đều không còn thấy nữa. Thỉnh thoảng cũng có ra ngoài ‘kiếm ăn’, nhưng trừ Từ Huy thì đúng là không có ai lên giường Lăng Thiên thêm lần nữa.



Lúc này, Từ Huy một bên đỡ má, một tay cầm một xâu thịt dị thú nướng nóng hổi. Từ góc độ của cậu ta vừa vặn nhìn rõ hành động của những người đối diện, cậu ta không biết Thẩm Lộ cùng Kiều Viễn, nhưng nhìn cách ở chung cực kỳ hòa hợp của họ, giống như một đại gia đình vậy.


Từ Huy nhìn bàn tay trống không của mình, trong lòng cũng không rõ vì sao lại trống rỗng.



“Cậu lui về sau đi, đại ca dặn dò bọn tôi chú ý bảo vệ cậu thật tốt.” Lão Nhị là một tên đàn ông lỗ mãng, nhưng lại rất trung tâm với Lương Thiên, tuy rằng không thích Từ Huy là kẻ lam nhan họa thủy, nhưng điều Lương Thiên dặn hắn tuyệt đối sẽ thực hiện được.



Từ Huy trầm mặc một hồi rồi nói: “Phiền quá.” Dị năng của cậu không giống bọn họ, chỉ đành lui về sau. Lại thấy Tô Hàng ôm Phi Ly.



Không có tâm tình ôn chuyện, cậu ta còn muốn suy ngẫm vấn đề tâm mình rốt cuộc bị cái éo gì. Tô Hàng đứng một bên, mắt không nháy nhìn cậu ta.



“Sao thế…”



“Sao anh lại thành như vậy?” Tô Hàng đoạt nói trước. Phi Ly trong lòng cũng hiếu kỳ nhìn Từ Huy. Chú này có xíu hơi người thôi nha.



“Tao…”



“Báo ứng chứ gì? Khi đó anh muốn hại cha nhỏ, cho nên giờ gặp báo ứng rồi.” Tô Hàng mặt than đen. Câu chữ lại như đâm vào lòng người.



Kiều Viễn yên lặng đứng một bên thầm lặng đỡ trán, đây là do anh vợ cùng vợ của anh vợ giáo dục có vấn đề hay là do đứa nhỏ này có suy nghĩ lệch lạc. Sao lại có cảm giác vô lực thế này nha…



Đúng vậy, là báo ứng. Từ Huy đột nhiên cười, dường như đã nghĩ ra được chuyện gì đó. Tâm tình vừa nhìn thì thả lỏng, nhưng ngược lại không khí xung quang lại càng khẩn trương hơn. “Phải đó, tao gặp báo ứng rồi. Thế mày còn để ý đến tao chi? Nếu Mục Siêu là ba mày, thế thì mày phải hận tao chứ nhỉ?” Cậu ta nhìn Phi Ly khẽ cười, bé con này thực khiến người ta muốn nựng nga.



Vốn nghĩ Tô Hàng sẽ tiếp tục nói lời độc ác nào đó, ai ngờ nhóc lại nói: “Cha lớn nói, người gặp báo ứng, có thể sửa thì là người tốt. Anh sẽ sửa đổi chứ?”



Sửa? Sửa gì đây? Là sửa lại tâm tình ghen ghét đối với Mục Siêu, hay là tìm cảm yên thích đối với Thẩm Sâm? Bởi vì hâm mộ Thẩm Sâm yêu Mục Siêu, mới ghen tị, nên mới muốn hại chết Mục Siêu, hiện tại cậu ta chỉ hâm mộ Mục Siêu có nhiều người quan tâm anh ta như vậy, mà yêu, hẳn là dành cho người khác rồi. Từ Huy gật đầu. Liền thấy mặt Tô Hàng tuy vẫn không chút thay đổi, nhưng đã trầm tĩnh lại. Lòng cười nhóc con này còn đơn thuần lắm, đang muốn hỏi chuyện Phi Ly, lại nghe ‘Oành’ một tiếng.



Cửa mở ra.



Tác giả có lời muốn nói: đã nhìn ra chưa?



Tôi đã lẳng lặng đem Từ Huy viết tốt hơn



Còn có Tiểu Công xứng đôi



╮( ̄▽ ̄ “)╭ người luôn lương thiện mà



[tự bản thân cũng muốn ném đá ╮( ̄▽ ̄ “)╭]