Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược
Chương 36 : Cạm bẫy
Ngày đăng: 10:38 18/04/20
Mọi người ở ngoài cửa, bắt đầu bận rộn. Khi hai người Mục Siêu cùng Thẩm Sâm vào trong phòng, tất cả đều thức thời lui ra ngoài, ai biết có thể xảy ra mấy chuyện cấm trẻ con xem hay không chớ?
Tần Miên giúp Tô Viện nấu cơm, đến lúc này khoai tây bị cô xắt thành khối mỏng như sợi tơ tằm, đao pháp tiến bộ rất lớn ~ mấy tên đàn ông cùng đám nhóc con ở một bên chà lau vũ khí. Bọn họ rất ít dùng súng. Bởi vì không cần thiết lắm. Vu Thần nhìn cây súng màu đen đó, sáng loáng, tròng mắt khẽ chuyển.
“Chị Tần, các chị thật sự sẽ giúp em bảo vệ em gái khỏi Trần Vương Bá ư?” Vu Thần ngồi xổm bên cạnh Tần Miên, ngẩng mặt nhìn cô, giống như một chú cún con. Đáng thương cực kỳ. Tần Miên không chịu nổi nhất chính là loại tấn công này, đừng nhìn bề ngoài là ngự tỷ, thế mà chứ yêu chết mấy động vật nhỏ bông xù.
Gật đầu, cô rất yêu mến Vu Thần, mấy đứa nhỏ trong đội đều được chăm sóc cực kỳ thỏa đáng hết trơn, giờ nhìn thấy một đứa nhỏ gầy ốm còn phải bảo vệ em gái mình, tình mẹ không nhịn được mà tràn ra!
“Cậu đi theo tôi.” Tô Hàng nắm lấy cổ áo Vu Thần, cũng không thèm để ý cậu nhóc này đứng lên còn cao hơn mình, kéo ra ngoài. “Dì Miên, bọn con đi ra ngoài một lát ~ ” vì để đúng bối phận, Tô Viện cùng Tô Hàng đều gọi Tần Miên là dì.
“Nè, buông tôi ra coi! Sắp bị siết chết rồi đó!” Vu Thần giãy dụa, phát hiện Tô Hàng tuy thấp hơn nhóc tận một cái đầu, sức lực lại cực kỳ lớn. Dù cậu nhóc có giãy thế nào cũng không thoát được cái tay nắm chặt lấy gáy áo mình.
Tần Miên nhìn theo tụi nhỏ đi ra ngoài, trên mặt nở nụ cười đầy thiện ý. Nha nha, Tiểu Hàng thiệt là còn quá nhỏ, lại cùng bọn Thẩm Sâm nháo nhào ở chung suốt nên mới mang mặt than luôn, còn giờ thì hoạt bát hơn nhiều trông giống một đứa nhỏ rồi. Chậc chậc, quả nhiên là phải có bạn đồng trang lứa mới tốt mà.
Tô Viện một bên yên lặng nấu canh, dì Tần thiệt sự siêu siêu ngây thơ nha.
……
“Em gái cậu tên gì?” Tô Hàng ngồi trên tảng đá mọc đầy cỏ li ti, một tay chống má nhìn Vu Thần. Đôi mắt xinh đẹp như lưu ly trong suốt ánh lên sự lạnh nhạt.
Không biết vì sao, Vu Thần nhìn vào đôi mắt cậu bé một chút cũng không dám động đậy. Giống như Tô Hàng có thể nhìn thấu rõ ràng mọi chuyện vậy. Bản thân cứ như trần truồng, trắng trợn phô bày trước mặt cậu ta. Cậu nhóc muốn lảng tránh ánh mắt không chút dao động đó, lại nhận ra mình không dời mắt nổi.
“Em gái cậu, tên là gì?” Tô Hàng lập lại vấn đề lần nữa.
“Em gái tôi… tên….”
………..
Tới giờ cơm, Tô Viện đem phần ăn của hai người đặt trước cửa, gõ vài tiếng rồi xuống lầu.
“Nè, cậu tỉnh mau.” Vu Thần bị lay động một trận hoảng hồn tỉnh dậy. Trước mắt trời đất lộn nhào, cậu nhóc dùng sức lắc đầu. Nhìn thấy Tô Hàng mặt không chút thay đổi đứng trước mình.
“Cậu thiệt là, tôi nhờ cậu dẫn tôi đi tìm WC mà sao có thể lăn ra ngủ như thế được?” Tô Hàng không thèm che dấu sự khinh bỉ trong ánh mắt. Nhìn cậu nhóc tỉnh lại thì cất bước đi vào phòng.
Vu Thần bước theo sau, đầu cậu nhóc có hơi đau. Bất quá giờ là mùa đông mà, cảm mạo đau đầu là chuyện bình thường. Cũng không để ý thêm. Mùi thức ăn xông vào mũi khi cậu nhóc mới bước vào cửa. Khiến cậu nhóc tức lị quên luôn dị trạng của bản thân.
Có vẻ địa vị của người này không thấp, có phân nửa đều nghe lệnh gã, đứng một khoảng đối diện với Tô Viện. Ngược lại có vài người khinh thường hừ lạnh một tiếng. Hai tay khoanh lại, thờ ơ lạnh nhạt chờ trò cười.
“Chậc. Ngăn lại. Nè, năng lực của tay sai Trần Vương Bá tương đối đặc biệt nha?” Tô Hàng dựa nửa người lên vách tường, hai mắt không chút để ý nhìn chăm chú đám người kia, nhìn cả đám này, bị nuôi đến béo tròn thế mà. Không biết là đã ăn bao nhiêu người rồi. Đáy mắt tràn ngập khí lạnh như muốn đông chết người khác.
Trần Vũ nghĩ ngợi, “Có một người giác quan thứ sáu rất mạnh, Trần Vương Bá ra ngoài đều mang gã theo. Nhung năng lực gã cũng có phạm vi.”
Chắc hẳn là tên đó rồi.
“Biểu thẩm, được rồi.” Tô Hàng nói Tô Viện dùng gió khuếch tán đám khí mà nấm thả ra. Bản thân lại bước lên trước đứng. Giọng nói trong trẻo. (X: thẩm ở đây là thím – vợ của chú nhưng hổng lẽ kêu biểu thím thì kỳ lắm nên để nguyên)
“Đám heo ngu bên kia, ông nội tụi bây ở bên này nè! Có phải cảm thấy nguy hiểm quá nên chẳng dám bước qua đây chứ gì? Ha ha, đám tụi bây quỳ xuống dập đầu ba cái thì ông nội đây liền cho bọn bây nhìn thấy tướng mạo cực soái của gia. Nói đến vậy rồi mà vẫn đứng im không đi? Đều đã là đám đại lão gia hết rồi mà không chịu ôm vợ đi ngủ giường ấm, thiệt tình chắc bị bất lực, trách không được bà vợ tụi bây lại cho đội không biết mấy cái mũ xanh? Xem ra thật sự là do tụi bây hết làm được rồi há. Xem cả đám đầu lấp lánh ánh xanh kia kìa. Chứ không làm sao mới trở về T quốc liền đem đồ này nọ ném đi chắc sợ bị nhìn ra đó mà? Hai lượng thịt phía dưới của tụi bây cũng muốn mất luôn rồi nhìn coi đâu có giấu được ai? Tranh thủ về nhà chăm coi cúc hoa của mình đi nha!” (X: ta vừa ed vừa xỉu mấy lần mới xong, thiệt sự là ed xong có mấy khúc cũng hổng hỉu e ấy mắng gì lun)
Có thể nói là cái gì có tác dụng đều lôi ra mắng, điều gì làm người khác tức xì khói đều tuôn ra hết.
Tô Viện cùng Kiều Viễn cùng giật giật khóe miệng. Phi Ly cao hứng vỗ tay, chỉ thấy Tô Viện nghiêm túc quay đầu, “Phi Ly không được học theo anh nhỏ nghen? Đây là tấm gương đã nát hiểu không!”
“Khụ khụ!” Trong lòng Tô Hàng xấu hổ đến độ hận không thể tìm một lỗ để chui vô, mặt nhỏ lại càng căng thẳng hơn. Đều tại cha nhỏ hết đó! Sao lại kêu cậu làm loại chuyện này QAQ nhỡ bị Phi Ly ghét bỏ thì sao đây oa oa oa.
Hôm trước Mụ Siêu gọi hai chị em họ, vì muốn chỉ cho Tô hang biết rõ làm cách nào để chọc tức đám đàn ông. Bởi theo cậu đoán, phần lớn tay sai của Trần Vương Bá đều là đàn ông. Lưu lại chỉ cần bốn người, Kiều Viễn nhìn vô là biết một quân tử khiêm tốn, Tô Viện là còn gái thì không hợp, Phi Ly lại càng không.
Việc chọc giận đám đàn ông tự nhiên là đáp lên người Tô Hàng rồi. Đương lúc làm vua một cõi, đối với loại chọc giận khiêu khích này nhất định là tức điên không thể át nỗi, mượn lúc cả bọn loạn cào cào, vòi rồng đao phong của Tô Viện phối hợp với khói mê nấm của Kiều Viễn, dùng cực kỳ tốt. Điều kiện tiên quyết, Tô Hàng phải chọc điên rồi mới được đám người họ. Không nghe lệnh chỉ huy, đội ngũ rời rạt như vậy mới dễ đối phó.
Mà phương pháp kích thích đám đàn ông, liền cứ nhằm ngay chỗ mà bọn họ hay để ý đến. Hai lượng thịt nè, mũ xanh nè, bọn họ sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi khi bị nói như thế.
Thế là hình thành sự kiện Tô Hàng một mình đứng trước cửa châm chọc khiêu khích.
Tác giả có lời muốn nói:
Đoán được gì chưa nà?
~ gần đây tập lái xe nên không có thời gian QAQ
Chương mới nhưng lại không có thời gian gõ chữ