Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 37 : Tương kế tựu kế

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Ở nơi khác, bốn người bị “trúng” thuốc mê rõ rõ ràng ràng có cảm giác bản thân mình bị nâng đi.



Thấy qua heo bị trói chặt rồi nâng đi chưa? Lúc này, Mục Siêu đang bị cột dính trên một cây gây trúc lắc lư lảo đảo. Tuy rằng với dị năng của cậu, chạy thoát khỏi đám dây trói là phi thường thuận lợi, nhưng vì đại cục, cậu nhịn!



Mà bên ba người kia cũng có ý tưởng đồng dạng.



Đặc biệt là Thẩm Sâm, Thẩm đại đại đã bao giờ hưởng qua loại tội này đâu. Toàn thân bị treo, cổ tay bị đám dây thừng thô ráp siết chặt chẽ, đầu váng vất… Cả người hắn đều tỏa ra khí lạnh. Nếu có người nhìn thấy mặt hắn, tuyệt đối đen thui! Hai người đang nâng Thẩm đại đại chợt rùng mình! Nghĩ rằng mùa đông lạnh ghê lun!



Đi được khoảng hơn mười phút, bốn người cũng bị lung lay hơn mười phút. Đong đưa đến muốn nôn!



Gân xang trên trán Mục Siêu giần giật. Nếu còn đi tiếp, cậu tuyệt đối sẽ bạo phát! Gì mà lấy đại cục làm trọng! Trầm Vương Bá cái rắm! Con mịa nó quỳ xuống hết cho lão tử!



May mà khi nâng đến cửa, bốn người được đặt xuống mặt đất. Lập tức nghe thấy mấy người đàn ông này quen thuộc chào hỏi đám canh cửa.



“Chà chà, hai chân dê mới?” Tên canh cửa tới gần bốn người tê liệt trên đất, vươn tay vỗ vỗ lên mặt Thẩm Sâm cách gã gần nhất, sau đó dùng hai ngón tay bóp cằm Thẩm Sâm lên. “Hàng lần này ngon đây. Tao cam đoan luôn, đại ca khẳng định không thích, nhưng tiểu thư nhất định cực thích nhe, he he he ~ ” nói xong còn phát ra mấy tiếng cười dâm.



Mấy người xung quanh ai cũng ngầm hiểu.



Không ai thấy Mục Siêu hơi hé mắt và quả đấm thì siết chặt.



“Trời trời! Thằng này không tồi.” Một đôi giày lính xuất hiện trước mặt Mục Siêu, dây giày được thắt loạn cào cào cả lên, rõ ràng không phải của gã. Tâm Mục Siêu vừa động, sẽ không phải bên trong có quân nhân bị đám này lừa chứ? Nếu như chạm tới quân đội, vậy đám người này chính là có hậu thuẫn rồi, cũng không giữ được bọn họ nữa.



Ngay lập tức nghe tên đàn ông vuốt mặt Mục Siêu nói: “Đại ca khẳng định thích chết! Cmn thiệt đẹp quá đê. Nếu đại ca mà dùng xong, mấy anh em tụi mình có thể chơi bời chốc lát! Ha ha ha ha…”



“Tao nghe Tam ca nói, chơi đàn ông còn sướng hơn đàn bà nhiều! He he, trách không được đại ca ưng ý bọn đàn ông như vậy.”



Thẩm Sâm có thể nghe thấy tiếng răng hàm nghiến ‘ken két’ của mình, sấm sét trên tay chậm rãi tụ thành. Đang tính đứng dậy giết gọn bọn khốn đang lơ đãng này, Tần Miên bên này từ tốn giật giật.



“Trời mịa nó, tác dụng của thuốc mê bộ muốn hết hay sao nè? Lòng dạ của thằng oắt con đó tao xem không đơn giản đâu, nếu hạ ít quá… Mau nâng bọn nó vào trong chuẩn bị!” Bốn người lại lần nữa được nâng lên.Nhưng không ai thấy một đạo sấm sét màu đen rất nhỏ len lỏi đến khoảng hở của mấy viên đá, rồi leo lên người một tay sai. Giống như một con rắn độc đang ẩn nấp, cố tình mạng của kẻ đó sớm muộn sẽ không còn nữa.



….



“Tao chém chết mày thằng nhóc thối!” Bị trúng kích, mấy người luôn ra không hợp với tên có vẻ là thủ lĩnh kia xúc động muốn xông tới.



“Có nguy hiểm!” Người đàn ông đó ngăn lại cái đám ngu ngốc lỗ mãng. Rõ rành rành là phép khích tướng bọn họ lại cố tình mắc mưu, cũng chẳng rõ vì lẽ gì mà đại ca lại để gã phải mang theo cái đám này nữa.
“Hắt xì!” Kiều Viễn nhìn vài người không ngừng run như cày sấy, còn có người đàn ông không ngừng nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng mắt nhìn họ nhân tiện uy hiếp Trần Vũ. Âm thầm xoa xoa mũi, vẫn là Bambi đáng yêu nhất.



…….



“Keng” chìa khóa mở ra song sắt như cánh cửa nọ. Mấy người đàn ông mặt cười dâm bước vào cửa. Trần Vũ hạ chính là thuốc mê lấy từ dị năng giả hệ mộc của tổ chức. Cam đoan ăn vào rồi thì toàn thân thoát lực, dị năng mất hết, đầu nặng nề, tùy người khác bài bố. Bất quá cũng có ngoại lệ, có một số người tuy thân thể không khống chế được nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.



“Mấy người là ai, đây là đâu?” Mục ảnh đế diễn một thanh niên lương thiện bị hạ thuốc  không chút áp lực!



Một người đàn ông đến gầy bọn họ: “Qủa nhiên là hàng tốt.” Gã vừa nói vừa muốn đưa tay vuốt mặt Mục Siêu, liền cảm thấy thân thể tê rần, còn chưa tìm hiểu được rốt cuộc là thức gì, đồng bọn phía sau đã lên tiếng: “Trần Tam Nhi, mày không dùng não hả, ba người này hai người là của đại ca một thằng là của tiểu thư đó. Đụng tụi nó rồi mày lãnh nổi không!”



Trần Tam Nhi có chút băn khoăn với ‘đại ca’ cùng ‘tiểu thư’ trong miệng người đó. Cái tay do dự vươn tới rồi hạ xuống. “Sh**! Thật xúi quẩy!” Thịt đến miệng thế mà lại có chủ rồi.



“Trần Vương Bá tao thấy nó cũng chẳng kiêu ngạo được lâu đâu. Còn nhỏ Trần Đình nữa, ỷ vào mình còn thằng anh mà thích làm xằng làm bậy, tâm ngoan thủ lạt. Căn bản chẳng giống đàn bà.” Trần Tam Nhi liên miên cằn nhằn, nhỏ giọng oán hận.



“Haizz, mấy hàng tốt vầy mà đưa về chẳng biết biến thành dạng gì đây.”  Trần Tam Nhi trói chặt hai tay Mục Siêu. Sau đó túm lấy áo Mục Siêu kéo đi, trong lúc quần áo bị túm, một phần da thịt ở eo lộ ra, Thẩm Sâm có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của Trần Tam Nhi.



“Nếu không phải đại ca làm xong lúc nào cũng phóng uế tùy tiện! Nấu lên bẩn chết mịa!” Cửu tiểu đệ bĩu môi.



“Để tiểu thư xem trọng cũng không có kết cục tốt, đàn ông chết mỗi ngày đều nhiều vậy. Có người giống như đứa trong kia.” Bĩu môi hướng mắt về phía người đàn ông vẫn không nhúc nhích trong phòng giam. “Nhìn thấy chưa, vết thương đó là do tiểu thư không hài lòng để lại! Y chang quỷ luôn!”



Vài người kéo Mục Siêu ra ngoài, không ngừng luyên thuyên tin tức bát quái mà bọn họ biết.



Mục Siêu ‘ngả nghiêng lảo đảo’ đi tới trước, miệng cậu bị dáng băng keo, tay bị trói sau lưng, chỉ có thể quay đầu nhìn Thẩm Sâm cùng Thẩm Lộ.



Cho dù biết là diễn trò. Đối diện ánh mắt cậu, Thẩm Sâm vẫm cảm thấy xót trong lòng. Hít sâu một hơi, ý niệm giết chết Trần Vương Bá trong lòng càng thêm kiên định.



Thẩm Lộ ngược lại không vội. Mục Siêu lúc trước khẽ trộm đưa cho cậu một cái cái nút nho nhỏ cỡ cúc áo. Đó là bột phấn kịch độc Mục Siêu lấy từ chỗ Kiều Viễn. Tiếp đó Mục Siêu đem bột phấn giấu trong trong hộp nhỏ cỡ nút áo này. Để ngừa tình huống vạn nhất. Mọi người từng nghi hoặc trong hộp nhỏ chứa cái gì. Bởi vì bị bắt thì nhất định sẽ bị soát người. Hộp dù nhỏ cũng sẽ bị lấy đi.



Nhưng sau đó Kiều Viễn cũng đã cho mỗi người uống thuốc giải. Cho dù đụng vào, họ cũng sẽ không trúng độc. Nên tác dụng của hộp nhỏ ngược lại dần dần phai nhạt.



Thẩm Lộ vuốt ve hộp nhỏ, liền đụng tới một chỗ lồi bé tý trên hộp, sau đó ở nơi mọi người không nhìn thấy khẽ khàng cười nhạt.



Tác giả có lời muốn nói: gần đây thiệt sự rất rất bận.