Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 38 : Trần Đình

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


X: hai chương này khiến ta ghê tởm nhất, thiệt sự là hổng muốn ed đâu, có lẽ ta sẽ tạo pass hoặc bôi đen



Mục Siêu đi theo những người đó, người sau lưng bởi vì cậu cứ “quay đầu” mà đi chậm nên cố ý đẩy cậu.



Diễn vai vô lực, kỳ thực là tìm hiểu xung quanh. Mục Siêu đi qua một hành lang thiệt dài, sau đó đến một đại viện. Tuyết rơi, bông tuyết bao trùm lên những vật có trong sân, rõ ràng khi họ bị bắt đến thì còn chưa có tuyết, thế mà giờ cao đến ngập cả bàn chân. Đằng trước là đại điện, tường sơn đỏ, cửa gỗ đen, rường cột chạm trổ, ngói lợp xanh, là cung nghiêm nơi vua chúa đế vương thường trụ, về sau nơi này được hạ chỉ kiến thiết trang nghiêm hào khí.



Mà hiện giờ, từng trận mùi thịt nấu từ cửa điện bay ra. Mục Siêu cười lạnh trong lòng. Mấy tên này thật sự không biết tích đức mà. Chắc là đợi gặp báo ứng rồi thì mới biết đường quay đầu lại.



Vài người đi tới cửa điện. Thanh âm dâm mỹ từ bên trong lập tức truyền tới lỗ tai mỗi người.



Trên mặt Mục Siêu thập phần khủng hoảng, trong lòng cũng khẳng định đích xác là chỗ này, là địa bàn của Trần Vương Bá.



Quả nhiên, cửa nội đường được mở ra. Tượng phật bên trong bị đẩy đổ tạo thành một cái đài, một tên đàn ông tục tằng mặc trang phục Hoàng đế ngồi chễnh chệ trên chiếc màu vàng. Bên cạnh gã ta có vài nam nữ co ro một chỗ, lớn khoảng hai mươi mấy, nhỏ nhất cũng chưa tới mười tuổi. Những người đó thân thể trần truồng, hơi lạnh từ cửa thổi vào, trên người không có đồ che thân khiến họ run rẩy tựa vào nhau sưởi ấm.



“Đại ca, đây là hàng mới!” Vài người tiến vào đại điện liền quỳ trên đất, Mục Siêu đang đứng, bị họ đẩy một phen, từ sau đám người bị đảy lên tuốt đằng trước. Công khai đứng trước mặt Trần Vương Bá.



Cùng lúc nãy hoàn toàn không giống, biểu hiện sợ hãi đã không còn. Mục Siêu đạm mạc ngẩng đầu, đối mắt với Trần Vương Bá, sau đó dời mắt, nhìn mấy người đàn ông nhợt nhạt nọ.



Trần Vương bá gặp người không sợ gã, vẻ mặt hưng trí. Trước kia cũng có một tên đàn ông biểu hiện nét mặt này nhưng đã sớm biến thành bữa ăn trong bụng gã. Ai kêu đối phương tới chết cũng không phục. Đành ăm luôn chứ sao.  



Mùi thịt nấu trong không khí khiến Mục Siêu cực kỳ muốn nôn. Lại nhìn bộ dáng cực kỳ hưởng thụ của Trần Vương Bá. Đáy mắt Mục Siêu lạnh lẽo như hầm băng. Người như gã, không nên sống.



“Bình thân, tụi bây lui xuống lãnh thưởng đi.”



Thật cho mình là hoàng đế sao. Mục Siêu đứng thẳng tắp. Không chút sợ hãi. Mà những người bên cạnh Trần Vương Bá nhìn cậu với ánh mắt thương hại. Bọn họ ở đây lâu, hiển nhiên bết kết cục của Mục Siêu sẽ giống như người đàn ông kia thôi.



“Em không sợ ta?”



“Tao mắc gì phải sợ mày?” Cứ như nghe được chuyện gì buồn cười, Mục Siêu nhếch môi cười. Thân thể cậu dưới sự cải tạo của nước suối đẹp đến bất nam bất nữ, khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ nhưng lại không mất đi phần tiêu sái. Cười lên một cái, thế là câu luôn ánh nhìn của Trần Vương Bá. Bên người gã không phải là không có người đẹp kiểu này. Nhưng Mục Siêu lại không giống họ khiến cho mọi thứ xung quanh sáng ngời không tài nào dời mắt được.



Kỳ thật đây là mỹ nhân kế Mục tiểu gia nghĩ ra. Lợi dụng tinh thần lực, làm tăng mị lực của bản thân. Nhưng cậu áp dụng có hơi gượng tý.



Trần Vương Bá vốn là một tên tham sắc dục, kế này tung ra, gã muốn loại người đẹp nào thì sẽ tự động nhìn Mục Siêu ra loại mỹ nhân đó. Sao lại không cắn câu cho được.



“Em lại đây. Để bổn vương nhìn cho kỹ.” Trần Vương Bá mở miệng. Khi mới bắt đầu làm ‘hoàng đế’, tự xưng như thế gã cũng chưa nói ra miệng nổi. Nhưng theo thời gian trôi qua, mấy tên đàn em cứ suốt ngày ra sức vuốt mông ngựa, Trần Vương Bá ngay đến cả tiểu học còn không tốt nghiệp nổi thế mà thuận lợi sử dụng câu chữ ngôn ngữ cổ đại.



“Mày cận thị hay là mắt đã có tuổi? Đến gần vầy rồi mà còn không nhìn rõ được.” Thế còn không đi chết đi. Câu cuối cùng cậu không nói ra miệng, đứng tại chỗ không động đậy. Cậu không phải sắm vai người đang phẫn nộ, mà là không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, phải nhìn một tên bị bệnh thành kinh còn bản thân diễn kẻ qua đường.



Người đẹp thì đương nhiên đều khó tính cả. Trần Vương Bá cười ha hả, một cước đá văng một người đàn ông quỳ dưới dưới chân mình. Bước về phía Mục Siêu.



“Đại ca, hai chân dê đã chuẩn bị xong rồi. Nhưng mà…” Đột nhiên từ trong nột thất có người đi ra, vóc dáng người này không cao, nhưng nét mặt hung tợn, trên người mặt đồ đầu bếp có những vệt máu nâu tẩy qua loa dơ bẩn.
Tùy tiện ngoài dự đoán, nhưng ba người đàn ông kia tựa hồ đã quen.



Thẩm Sâm nhướn mày, không nói gì. Lại nhớ tới Lôi Đình trong căn cứ B thị. Bên ngoài đều truyền miệng phao tin Lôi Đình thấy trai là biến thành sắc ma, nhưng Lôi Đình thật sự chỉ có một người yêu là Tiểu Cảnh, hơn nữa ngu khủng khiếp. Qủa nhiên ba người nói ra hổ ư, hay có người cố ý tung tin? (X: ba người nói ra hổ - ý nói ba người trở lên nói là đã gặp hổ thì ng khác sẽ tin)



“Đừng suy nghĩ nữa, tôi phao tin mình hư hỏng ra ngoài thế đó!” Mặt Trần Đình nhăn tít lại. Người đàn ông bên cạnh lau mảng vụn nơi khóe môi cô ả do ăn bánh quy lưu lại, nhìn vô cùng ân ái. (X: thiệt ra ngay chỗ ‘Mặt Trần Đình nhăn tít lại’ QT để là ‘ăn thỉ’ – nhìn vô hiểu rồi ha ta ngại ed thẳng nên sửa)



“Thuốc mê. Có thuốc giải không?”



Trần Đình đỉnh đạc ngồi gác chân, cũng may cô mặc quần da, nếu không thì thiệt sự là lõa thể rồi!



“Có.”



“Cô có chứng cứ Trần Vương Bá cấu kết với Tây Nam căn cứ chứ?”



Trần Đình quái dị nhìn hắn, sau một lúc thì mở miệng: “Anh đang hỏi tôi?”



Cô gái này bị ngốc hả trời? Không phải hỏi rõ lắm rồi à? Thẩm Sâm tưởng tượng cuộc đối thoại không dễ dàng này càng bị chỉ số thông minh áp xuống thì nhăn nhún mày.



Người đàn ông này bị ngu hử? Không phải nói rõ rồi sao? Thế mà còn hỏi chứng cớ phạm tội của anh trai từ em gái gã, cho dù quan hệ không tốt mấy thì cũng không thể mở miệng khai ra nha!



“Tiểu Đình không cố ý đâu.” Người đàn ông bên cạnh đứng lên. Giơ tay lên, một đạo phong nhận đánh tới. Thẩm Sâm phản xạ muốn tránh, nhưng phát hiện đối phương không có ác ý, liền đứng yên.



“Phựt” dây thừng trên tay bị cắt thành hai, sau đó rơi xuống đất.



Thực lực của người đàn ông này không kém tý nào. Âm thầm đánh giá người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, xem ra bên người tài ba bên cạnh Trần Đình không ít.



“Đình Đình, đi lấy đồ uống đi, bọn anh có chuyện muốn bàn với vị tiên sinh này.” Người đàn ông có dị năng phong hệ mỉm cười nói với Trần Đình.



Kỳ lạ là, Trần Đình thật sự nghe lời, bĩu môi không tình nguyện đứng lên. Cô ả rõ rằng họ có chuyện không muốn mình biết, tuy đã đoán được cũng như chuẩn bị về sau, nhưng đến khi cô ả thật tình tiếp thu trực diện, cho dù lúc trước cô ả có bốc đồng háo sắc đến mấy thì đến lúc này cũng có chút mất tự nhiên.



Người đàn ông nhìn Trần Đình cúi đầu ỉu xìu biến mất tại một góc, sau đó mỉm cười với Thẩm Sâm nói: “Bây giờ, chúng ta nói về chuyện của Trần Vương Bá.”



Tác giả có chuyện muốn nói: gần đây cũng có nhiều người coi đó chớ?



Nhưng sao ít comment quá thể



Có phải tui viết rất kém cỏi không QAQ



╮( ̄▽ ̄ “)╭