Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược
Chương 55 : Đội ngũ Nam Chinh
Ngày đăng: 10:38 18/04/20
Cánh quạt vùn vụt xoay tròn cuốn theo dòng khí mãnh liệt, trực thăng màu đen vững vàng đáp xuống sân bay trên mái nhà. Thổi vạt áo người ta bay lộn xộn.
Một người bước xuống từ trực thăng, bối rối hoảng loạn, bất chấp tốc độ gió lớn thổi mạnh tới nỗi gã nghiêng trái ngã phải, chạy hộc tốc về phía trước.
“Đội trưởng! Đội trưởng! Đằng trước, phát hiện tung tích tang thi triều!”
…
Gọi là căn cứ Bắc bộ vậy thôi, nhưng hai căn cứ Tây Bắc cùng Tây Nam đều rất tách biệt. Từ khi Trần Thiên Vũ tiếp nhận chức vụ của căn cứ Tây Nam, nơi đó càng ngày càng trở nên thần bí.
Dị năng giả đi làm nhiệm vụ, người thường quản lý gieo trồng chăn nuôi, cao tầng chủ trì căn cứ … Đều không ai trông thấy thân ảnh bọn họ.
Tuy có Tây Nam căn cứ đứng trước làm bình phong, nhưng một khi căn cứ Tây Nam bị phá, họ cũng đâu chiếm được lợi lộc nào.
“Bộ trưởng. Căn cứ Tây Nam yêu cầu trợ giúp.” Thư ký đặt một phần tài liệu trước mặt một ông lão tóc trắng xoá thần sắc nghiêm trang.
Phòng họp một mảnh im lặng, không ai dám nói nhiều thêm một câu. Chỉ có thanh âm ông lão lật giở tài liệu, lộ ra sự yên tĩnh khác thường.
“Ba” tài liệu bị vứt lên bàn. Ánh mắt ông lão chậm rãi quét tới, xẹt mau qua nét mặt mỗi người đang ngồi.
“Ta biết mấy người chê ghét bộ xương già ta đây, còn mơ tưởng nắm quyền.”
Những lời này vừa ra, sau ót những người có tâm ướt rượt một mồ hôi. Sống lưng lạnh toát. Cho dù đã cách một thời đại, những chuyện kia đến lúc này đã thật xa xôi, mà khí thế của người này vẫn không giảm như năm đó! Hoặc nên nói, lắng đọng so với năm đó càng sâu!
“Tuy nhiên, ” một bàn tay cứng cáp đầy nếp nhăn đập lên mặt bàn.”Hiện tại là giờ phút nào mấy người chắc không cần ta nói, thu lại tư tâm của mấy người. Tiểu Thành, phái người đi viện trợ căn cứ Tây Nam. Đối phương bất nhân, chúng ta cũng chẳng thể bất nghĩa.”
Có lẽ khi mới bắt đầu, đối phương đã có chủ ý này.
Giản Thành nhận được lệnh, chớp mắt xoay người đi tập trung nhân thủ.
Không biết là ai loan tin chuyện cao tầng phái người đi viện trợ căn cứ Tây Nam ra ngoài. Thi triều lần này khủng bố như vậy. Bọn họ nghe ngóng tin đồn là có thể biết được.
Giản Thành bắt đầu những ngày bị mọi người vây cửa, nguyên nhân không gì ngoài mong Giản Thành đừng tuyển chọn người thân bạn bè của họ. Thậm chí có người không để ý quy định hnug hăng từ trung thành xông vào nội thành.
Ông cụ bà lão đầu tóc hoa râm, phụ nữ mang thai, vợ ôm theo con nhỏ, đủ loại dáng vẻ, họ người đứng kẻ quỳ trước mặt Giản Thành, khóc than trong nhà mình có bao nhiêu khó khăn, chỉ có một đứa con như thế thôi. Ầm ĩ, nhưng chẳng ai đến can ngăn việc họ phải quỳ trước mặt một người đàn ông xa lạ.
…
“Chỉ huy Giản cũng có lúc phiền não nha.” Trên đùi có người ngồi xuống. Giản Thành ngẩng đầu nhìn, thấy Khương Hiệp nét mặt quyến rũ mặt chăm chú nhìn gã.
“Giờ làm sao đây?” Gã bị vây vẻn vẹn mới một ngày, thấy những người đó, đầu tiên là khiếp sợ, cảm động, nhưng càng về sau, gã càng thấy phiền. Hai tay vòng quanh vòng eo mảnh khảnh của Khương Hiệp, đầu vùi vào lòng Khương Hiệp, ngửi mùi thuốc sát trùng trên người đối phương. Cái đầu bưng bưng chợt yên tĩnh lại.
“Ây da —— ai cốc lão tử…” Cái trán bị cốc một cái thiệt mạnh, người chung quanh đều nghe thấy tiếng cốc vang to.
Siêu đau nhá. Đỗ Minh ôm trán mặt đầy phẫn nộ quay đầu, chỉ thấy Mục Siêu ôm vai nhìn cậu ta.
“Ôi chao, chuyện gì thế, cha vợ đại nhân!” Đỗ Minh cuống quýt muốn cúi đầu sâu 900, mặt mũi xấu hổ đỏ rực. Nhưng trên xe chỗ chen còn chẳng có nào đủ dư cho cậu ta gập người. Thắt lưng vừa cong một nửa, mông liền chẳng rõ đụng trúng ai.
Ngay lúc cậu ta vừa cong thắt lưng, người trong xe đều chen lấn nhốn nháo oán hận không ngớt.
Mục Siêu thiếu chút nữa cười phun. Nhưng đối mặt với cái thằng tương lai sẽ bắt cóc con gái mình thì nhất định phải đối đãi rét căm như đông như đứng trước kẻ địch! Nhịn cười đã là gì chớ!
“Ai là cha vợ cậu? Cậu mà tèo là vừa lúc tôi tìm cho Tiểu Viện nhà tôi một người khác.” Nghĩ tới tiểu tử này vừa đến căn cứ Tây Bắc thì Tô Viện mỗi ngày đều mặt đỏ bừng trở về, trong lòng cậu nghẹn tức!
“Thưa cha vợ đại nhân con nhất định sẽ sống thật tốt!” Đỗ Minh he he cười trong lòng, cha vợ đại nhân đây là sợ cậu chết đây mà (thiệt hông)! (X: dòng tr ngoặc của bà tác giả)
Đầu óc của thằng nhỏ này thật sự chưa tàn phải hông? Vì mọe gì mà cười ngu dữ?! Gả Tiểu Viện cho nó thì sau này sinh em bé có bị di truyền tính cách đần độn này không ta? Thiệt lo quá mà (Tiểu Mộc đầu cậu lo lắng sớm quá đó).
Một kẻ cười đần, một người suy nghĩ đã sớm bay tới nơi nào chẳng kéo về được.
Người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng chui ra được từ trong đám người chen tới lấn lui, tranh thủ hỏi: “Cậu trai này còn trẻ dữ ta, mẹ đứa nhỏ chắc cũng đẹp lắm hen?”
“Phốc!” Bị một câu gọi hồn về Mục tiểu gia lập tức phun.
Được xưng là “mẹ của em bé xinh đẹp” mặt lạnh te.
Biểu tình trên mặt của quần chúng vây xem nhìn bọn họ “Tụi tui ngây thơ lắm, tụi tui hông biết gì hết”. Ây nha, bộ dạng hai người này thật đẹp nghen, trẻ thế mà đã có con rầu, chắc chắn em bé cũng đẹp lắm lun.
Thì ra đâu chỉ có phụ nữ mới nhiều chuyện, đàn ông cũng lắm mồm ghê nha?
…
Trong thùng xe bên phụ nữ không một ai có thể may mắn đứng vững dưới sự tấn công của bán manh! Đều biến thành bà cô kỳ quái, hôn cái nè, sờ chút nè.
Phải biết có thể sinh tồn trong mạt thế, phụ nữ có dị năng là có vốn liếng của riêng mình. Nên cho dù là mấy dì kỳ quái thì cũng là dì kỳ quái xinh đẹp!
Ban đầu Phi Ly rất hưởng thụ, ngực mấy dì này mềm mại thoải mái quá! Thoải mái hệt như dì Tần í! Tốt hơn so với ba cùng lão cha nhiều, nhưng tiện nghi bị chiếm quá nhiều, ngay cả ngủ còn bị sờ mông nhỏ bé béo Phi Ly rốt cục chịu hông nổi. Hít hít mũi, đôi mắt đỏ lên muốn khóc. Cái chiêu trăm thử trăm linh này, càng đưa tới nhiều thêm tình yêu của mẹ từ mấy người phụ nữ.
Bị hun hun còn sờ sờ là ước mơ thiết tha của cánh đàn ông đối với nữ thần của họ?!
Đâu phải Phi Ly không thành đàn ông chân chính, nhưng trong lòng Phi Ly thuở còn bé tý, có bóng ma sợ hãi đối với nữ tính. Gián tiếp tạo thành… Ôi chao, không thể lộ kịch bản.
Tác giả có chuyện muốn nói: gần đây vội dữ lắm, sắp khai giảng QAQ