Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 56 : Cấu Kết

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Căn cứ Tây Nam bên ngoài nhìn vào vẫn bận rộn như lúc trước bọn họ tới vậy. Người không cùng căn cứ trốn đến đều tụ tập với nhau, mà cửa Tây Nam căn cứ vẫn im lìm đóng chặt.



“Làm quái gì vậy?” Người trên xe đều cau mày. Từ chối người sống sót tiến vào như thế là việc một căn cứ nên làm à?



Người sống sót từ những căn cứ khác tới đứng cách cửa lớn căn cứ Tây Nam khoảng mười mét khóc rống, có thể rõ ràng trông thấy binh lính ghìm súng ở trên tường thành căn cứ, họng súng đen ngòm chỉa vào đám người đang khóc.



Đằng sau chen lấn, người đứng hàng đầu bị đẩy vào trong vòng tuyến mười mét rõ ràng trên đất.



“Pằng” viên đạn bắn tới trước chân người nọ, phần nhỏ cát đất văng lên. Làm cho những người phía trước nhất thời quên bi thương, hoảng sợ cùng mờ mịt chiếm cứ đầu óc khiến họ cứ đứng tại chỗ luống cuống.



Người trong đội Nam Chinh thấy được, hô to về phía người bị uy hiếp kai: “Đến căn cứ Tây Bắc đi! Qua đó đi!”



Đỗ Minh nhịn không đặng nhảy xuống xe, một phen níu lại người còn muốn xông về trước: “Phía trước nguy hiểm! Đừng đẩy! Họ sẽ chết!” Người bị cậu níu lùi về sau hung tợn nhìn cậu ta một cái, hất tay Đỗ Minh ra liền đẩy về trước.



Chuyện gì đây? Đỗ Minh bị người kia liếc mắt liền kinh ngạc chết trân tại chỗ bối rối vô cùng.



Cậu là có ý tốt mà, vì sao người nọ lại dùng loại ánh mắt đó nhìn cậu?



Mục Siêu xuống xe, kéo lại cậu thiếu niên nội tâm buồn bã về phía sau. Nếu là người mà Tiểu Viện nhà cậu thừa nhận, dĩ nhiên cũng là người nhà của cậu.



“Người kia có gì đó không đúng.” Thẩm Sâm quan sát một lát, ghé vào lỗ tai cậu nói.



Đúng ha, ở giữa có rất nhiều người đều thẳng tắp xông xáo về trước, hoàn toàn chả thèm để ý người phía trước có bị bắn chết hay không. Biểu tình trên mặt họ là một loại vui thích dữ tợn, mà người bên cạnh hoặc đằng trước chẳng biết gì cũng vì bọn họ mà phải chen về trước.



Có người nghe được tiếng của Đỗ Minh, muốn lùi ra khỏi đám đông, lại bị người đằng sau ngăn lại.



“Làm méo gì, tôi muốn tới căn cứ Tây Bắc!”



“Nơi này không muốn chúng tôi! Chúng tôi muốn tới Tây Bắc căn cứ!”



Thanh âm những người đó càng ngày càng vang dội khiến cho bọn người đứng giữa hàng quấy rối nháy mắt hoảng loạn. Vầy thì làm sao đây? Cấp trên giao nhiệm vụ mà không hoàn thành thì sẽ bị… Càng nghĩ càng sợ. Họ chỉ có thể cố hết sức ngăn chặn những người có ý đồ rời hàng, do đó, họ gắng lấn về trước lại bị người đứng sau chen tới đẩy ra, mấy người đó lập tức lộ khỏi hàng.



Ngay lúc bọn họ nghĩ rằng sự bản thân mình không kiên trì nổi nữa, cửa lớn căn cứ Tây Nam mở ra.



“Tôi nghe nói căn cứ Tây Bắc các người muốn xúi giục những người sống sót tới căn cứ tiến hành phản bội?” Một người diện mạo anh tuấn bước ra, nhưng giữa hai hang lông mày có một cỗ tàn bạo làm cho người ta chán ghét.



Người này đích xác là kẻ đứng đầu Tây Nam căn cứ hiện nay, Trần Thiên Vũ.



Thì ra là gã? Mục Siêu híp mắt. Vài người đứng sau cũng nhìn thấy Trần Thiên Vũ.



Đội người Mục Siêu cùng Thẩm Sâm một hơi giải quyết Lâm Kỳ Kỳ liền xuất phát đi căn cứ Tây Bắc, tuy nghe nói chỗ này thay người cầm đầu, cũng biết tên là Trần Thiên Vũ, nhưng Trần Thiên Vũ đó lớn lên ra sao, mọi người vẫn là lần đầu tiên thấy.



Mà thứ bọn họ quen mắt, cũng chỉ là một mặt của Trần Thiên Vũ. Là lúc Mục Siêu bị dẫn đi gặp Lâm Kỳ Kỳ.



Người này che giấu thực sâu… Suy nghĩ lúc này của Mục Siêu chỉ có như thế.



“Xúi giục gì chứ. Lời này của Trưởng căn cứ Trần có thể nói chẳng có chút lý nào hết nha.” Giản Thành xuống xe.




Tô Hàng nghe mà mặt đỏ tai hồng, muốn thu dị năng, nhưng suy nghĩ một hồi, nói không chừng trên giường sẽ có tin tức gì đó.



“Chậc chậc, đường đường là kẻ đứng đầu căn cứ vậy mà lại là người tình nhỏ của người Yamato!” Mục Siêu híp nửa mắt. Hiện tại Yamato đã lộ diện, Triều Tiên còn xa hay sao? (X: Yamato ở đây cũng là ng Nhật thui hà)



Thấy Tô Hàng mặt đỏ tưng bừng lại vẫn nghiêm túc nghe ngóng, Giản Thành liền chậc chậc lưỡi, Tiểu Hàng cũng liều mạng gớm nhể. Nhìn con nhà người ta được giáo dục tốt dễ sợ luôn. Nhìn ngó lại nhà mình…



Ánh mắt gã chuyển tới trên người Đỗ Minh, chỉ thấy thằng quỷ nhỏ kia mặt mũi trung khuyển quấn quýt lấy Tô Viện, nói năng linh tinh “Em ăn chưa”, “Em uống gì hông”, “Vợ ơi tui nhớ em lắm lắm” khiến mặt cô gái nhỏ biến thành đỏ hồng.



Bên kia Tô Hàng chịu áp lực nghe thanh âm không có lợi cho sự phát triển của trẻ nhỏ, qua gần một giờ, cuối cùng cũng xong. Tô Hàng lại chăm chỉ nghe nghe, xác định người bên kia đã rời không còn tiếng gì mới thở phào nhẹ nhõm.



“Xem ra bên kia xong việc?”



Thời gian Tô Hàng nghe dài như vậy, quả nhiên không cô phụ sự kiên trì của cậu nhóc. Tuy là tình dục lượng tin tức trong đó lại rất lớn nha.



Nhân viên phân phối người nào người nào đều hết thảy nói một lần.



Cậu nhóc kể lại tất tần tật xong, Mục Siêu liền ôm đầu cậu nhóc lèm bèm: “Nghe hết rồi lỡ ảnh hưởng tới phát dục thì sao!”



Tô Hàng sửng sốt một chút, đột nhiên nhẹ nhàng cười.



“Cười gì hả? Một hồi nữa để cha lớn của con kể cho con nghe chuyện trước kia của ảnh! Nhất định phải cắt bỏ xóa sạch những thứ vừa nghe đi!” Mục Siêu mặt đầy vẻ căm giận bất bình.



Tô Viện ở gần đó nghe thấy, hé miệng cười cười.



Đỗ Minh thập phần tò mò đối với đoạn đối thoại của cậu em vợ cùng cha vợ vì sao lại chọc cười vợ yêu. Bám Tô Hàng để cậu nhóc nói ra. Chắc bệnh chết mất!



Tô Hàng vậy mà học được tinh túy phúc hắc từ Thẩm Sâm, đối với cái tên con trai nửa đường cướp mất chị gái mình không mấy hảo cảm.



“Anh lúc về tới phòng của Khương tiến sĩ cùng Giản trưởng phòng, qua dán cửa nhà ổng vẫn nghe thì biết.”



Cái nồi gì thế! Vì sao lại kéo tôi xuống nước OAO. Giản trưởng phòng tỏ vẻ méo hiểu. Nhìn lại thằng quỷ nhà mình mặt đầy mong đợi nhìn gã. Chân tướng là này kia thì sao gã có thể nói ra miệng chớ!



Nhóc đó gạt mày đó!



Bất đắc dĩ là chỉ số thông minh của Đỗ Minh có bấy nhiêu thôi, chết sống vẫn chả hiểu đội trưởng của cậu ta có ý giề.



Có thể tưởng tượng tới lúc trở về căn cứ Giản Thành phải đề phòng Đỗ Minh để cậu ta không tò mò ‘Bí sự khuê phòng” của gã.



Tác giả có chuyện muốn nói: Trung Thu nha blap blap!



Chỗ của A Tê Tê vui lắm lun



Cho các bạn bánh trung thu năm nhân nè…



Tính viết tiểu kịch trường về Trung Thu, nhưng phát hiện bản thân chưa có tìm ra điểm manh nào, để mai tính!