Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược
Chương 58 : Đường về
Ngày đăng: 10:38 18/04/20
Mục Siêu làm méo gì sợ nó? Tuy rằng loại công kích gầm rú này khiến cậu cực kỳ khó chịu.
“Gào cái gì mà gào! Lộ rồi kêu mọe gì hả? Mục Siêu thuấn di đến phía sau tang thi, năng lực này của cậu, không sợ nhất chính chính là tốc độ nha.
Xoay tròn, nhảy, cậu từ từ nhắm hai mắt. Chậc chậc, đến thêm một chục thì tiểu gia cũng giết không bỏ sót!
Cực kỳ thuận tay cầm khảm đao* cứa một nhát qua yết hầu tang thi, thuấn di công kích tang thi phạm vi lớn. Lôi chớp của Thẩm Sâm đuổi theo sau, thẳng tắp xuyên qua cái đầu bự của tang thi. Phi ly vốn bám trên người Mục Siêu nhảy vọt lên, kéo theo trận gió lạnh thấu xương, từ chỗ rạch do cha tạo ra, móng thú cắm phập vào cổ tang thi. (X: * dao bầu, https://www.google.com.vn/search?q=%E7%A0%8D%E5%88%80&oq=%E7%A0%8D%E5%88%80&aqs=chrome..69i57j0l7.719j0j7&sourceid=chrome&ie=UTF-8)
Hệt như nhổ hành hẹ, đối lập với thân thể bé xíu của Phi Ly, cái đầu được coi là to lớn kia như đã trưởng thành cần phải nhổ xuống, máu nâu đỏ sậm ào ào phun ra.
“Phi ly lui về sau, ” lời cậu còn chưa dứt, Phi Ly vẫn còn là bé con mang gen dã tính đã mau chóng ôm cái đầu kia lùi về chỗ vốn ở. Tuy nhiên cha bé mắc bệnh khiết phích, đừng có bu vu vào trên lưng cha mà. (X: khiết phích – bệnh yêu sạch)
Cha nói nè, con ôm cái đầu này về làm mịa giề? Mục Siêu hắc tuyến đầy mặt.
Nhưng giờ đâu phải lúc để ý chuyện nì. Bởi vì chuyện loại nhân chủng giết chết dị năng giả ai ai cũng đã biết. Bọn họ truyền nhau tin tức rồi tỏ vẻ, thể ký sinh (chính là tang thi chủ trong thân thể tang thi) sẽ không đứng yên một chỗ rồi mới xông ra công kích con người. Nó có thể thu nhỏ mình lại, chạy theo phong trào của mấy thể ký sinh ăn bám trên thân cá, thừa dịp người ta đang công kích không chú ý cái là nhào tới tấn công.
Hai người đều công kích sau lưng đối phương hoặc tang thi bên cạnh. Điều này cần tin tưởng tuyệt đối. Phi Ly vui vẻ chạy lung tung xung quanh. Tang thi chết tươi dưới móng vuốt của bé cứ như cắt rau hẹ.
Mục Siêu lo lắng cho Phi Ly, ngừng một lúc, đống thi thể trên đất trước mặt thình lình có một nữ tang thi máu me xông ra.
Bộ dáng trông không rõ, toàn thân tang thi này máu me nhớp nhúc muốn mửa, hệt như không có da ấy, là một quái vật cả người toàn máu nhầy nhụa.
Thẩm Sâm lo lắng không yên lên tiếng nhắc nhở. Ra tay cực kỳ mãnh liệt. Chẳng qua mũi tên lôi quang của hắn vừa mới cắm vào đầu tang thi, con mắt đục ngầu đỏ chót kia liền nhanh như chớp rơi ra.
Tầm mắt không còn bị chắn. Hắn nhìn thấy Tiểu Mộc đầu nhà hắn mặt cực chán ghét nhìn chằm chằm con tang thi kia ngã xuống đất đã chết tới không thể chết hơn được nữa. Phát hiện ánh mắt hắn nhìn qua thì liền ngạo kiều trợn to mắt.
—— hứ, lão tử sao có thể phạm sai lầm ngây thơ cấp thấp như vậy.
Thẩm Sâm cúi đầu cười khẽ.
…
Tang thi triều rối loạn, nhưng vẫn còn trình tự.
Còn có hai hoặc ba con loại nhân chủng chỉ huy.
“Cha nhỏ, những người đó đi kìa.” Trong tai nghe truyền tới tiếng Tô Hàng. Cùng lúc đó, cho dù không cần ai nhắc dùm, họ cách xa vầy rồi, mà còn nghe được tiếng ầm vang do tường nội thành dâng lên.
Biểu tình trên mặt Vương chỉ huy tái nhợt cùng kinh ngạc pha lẫn thất vọng không che dấu nổi khiến Tô Hàng nhướn mày.
Bàn về việc ai mà đã biết bản thân mình kỳ thật chỉ là pháo hôi chắc không cam lòng dữ lắm? Nhưng lời nói kế tiếp của Vương chỉ huy, làm cho Tô Hàng tạm thời cải biến cách nhìn đối với người đàn ông này.
“Sao làm thế được… Người dân phải làm sao đây! Sao họ có thể làm như vậy!” Vương chỉ huy trừng to mắt. Hắn biết cao tầng có kẻ sợ chết. Nhưng nào ngờ bọn họ vậy mà muốn quăng hơn mười nghìn dân chúng ở đây để làm đồ ăn cho tang thi!
Nơi an trí cho nhóm dân chúng cậu biết, lập tức để người khác dẫn một đội đi giải cứu dân chúng.
Không ngoài suy đoán của gã, trừ đội hộ vệ của Lưu Bảo, những người khác sớm tự động giải tán.
Trần Thiên Vũ nhìn mặt mày tên Lưu Bảo bị dọa tiểu ra quần. Nghĩ vậy cảm thấy mạng mình thoáng chốc được nâng cao.
Tạ phu nhân có khi nào thấy qua bộ dạng sợ sệt của Lưu Bảo như thế? Thân dưới còn có chất lỏng xúi quẩy chảy ra. Trong lòng vừa chua xót vừa hả giận. Nhào tới đánh chửi Lưu Bảo.
Mục Siêu không rảnh quản mấy chuyện đó. “Chúng tôi đã khống chế được đại thế của thi triều, ngài còn không biết nhỉ? Trần trưởng căn cứ?”
Ánh mắt Trần Thiên Vũ nhất thời trợn to, khống chế được rồi? Vậy tại sao tiền tuyến lại phái người truyền tin nói là thương vong quá nửa chẳng thể xoay chuyển trời đất nữa? Nếu đã khống chế được, tại sao bọn họ phải chạy trốn?!
“Mày, mày cố ý?!”
Tai nghe truyền đến thanh âm mỏi mệt lại hưng phấn của Tô Hàng, nhóc nói: “Bên con đã tiêu diệt toàn bộ loại nhân chủng hiện có.” Những lời này mang một tầng ý khác, họ thắng.
Trần Thiên Vũ như gà trống bại trận, gục đầu xuống. Đến lúc này, còn tranh giành gì nữa? Nhớ tới những sắp xếp của mình trước đó, giờ nhìn lại tựa như một trò cười. Vì lợi lộc nhất thời và thuốc phiện nên cấu kết với người ngoài … Giờ thì sao? Gì cũng không có.
“Chúng tôi sẽ đưa anh trở về, anh cần phải kể rõ ràng toàn bộ sự việc cho căn cứ Bắc bộ.” Thẩm Sâm đáp lời. Sau đó cũng chả thèm để ý đến gã đàn ông khi nghe hắn nói hết liền ngẩng đầu lên.
“Từ Huy, cậu cùng Lương Thiên, giờ làm gì?” Mục Siêu ngược lại muốn chiêu mộ hai người này đến Tây Bắc căn cứ.
Từ Huy ngửa đầu nhìn Lương Thiên, hai người dòm nhau. Đồng thời lắc đầu: “Tây Nam căn cứ hiện tại cần người.”
“Tôi đến đó thì vơ vét được gì chứ, không bằng mò vét ở nơi này cũng khá hơn.”
Trăm miệng một lời, chỉ là Từ Huy lại nói sạch sẽ những gì Lương Thiên nghĩ trong lòng.
“Đợi chút! Bọn tôi muốn đi với mấy người! Đưa bọn tôi theo!” Giọng nói the thé vang lên. Mọi người mới nhớ ra, bên cạnh còn có bốn miệng Lưu gia.
“Chậc chậc, Tạ phu nhân, có biết câu này hay không?” Mắt đào hoa của Mục Siêu nhướn lên, phong tình vô hạn, làm cho đám người đối diện không nói lý kia đều ngơ ngẩn.
“Giúp người là tình cảm, không giúp người là bổn phận.” Ánh mắt bỗng dưng biến lạnh. Khiến mấy người nhìn cậu đều rùng mình.
Hai người Thẩm Mục xoay thân rời đi, lưu lại cho mọi người một bóng lưng cuồng bá khốc huyễn điếu tạc thiên.
Khoảng một lúc sau, có người chạy đến tiếp nhận Trần Thiên Vũ trong tay Lương Thiên. Từ Huy nhìn Trần Thiên Vũ vẫn trông về phương hướng Thẩm Sâm cùng Mục Siêu biến mất. Đột nhiên cười.
“Vợ yêu em cười gì thế?” Lương Thiên xoa ót hỏi.
“Không có gì.” Cười bản thân may mắn, may mắn em sớm một bước gặp được anh.
Tác giả có chuyện muốn nói: nếu đột nhiên ngắt phặt, chính là do khuẩn tác giả khai giảng! QAQ
Thiệt tuyệt vọng qáu mà…. Lại phải giảm bớt rồi QAQ oa oa